Vài ngày sau, cuối cùng Dư Quỳnh Hoa có thể xuất viện, trùng hợp là sinh nhật Giang Hạ. Trình Dật Tu cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm đi bệnh viện đón người.
Bởi vì Dư Quỳnh Hoa còn phải truyền nốt lần cuối, cho nên buổi chiều mới làm được thủ tục xuất viện, về đến nhà đã ba giờ chiều. Ở bệnh viện một tuần, về đến nhà Dư Quỳnh Hoa cảm thấy tinh thần rất tốt. Bảo ba Giang ra ngoài mua thức ăn, nấu bàn tiệc sinh nhật cho Giang Hạ.
Có Trình Dật Tu ở đây, nấu cơm đương nhiên không cần ba Giang động thủ. Quay về tầng năm lấy nguyên liệu đã đi mua từ sáng tinh mơ, lại vào phòng bếp. Ba Giang ôm thái độ học tập làm trợ thủ cho anh.
Giang Hạ gọi điện cho Hứa Lôi, bảo cô mang Lục Ly tới dùng cơm. Có cơm ăn đương nhiên Hứa Lôi không bỏ qua, chưa đến một tiếng sau đã mang theo Lục Ly xuất hiện ở cửa nhà Giang Hạ.
Đây là lần đầu tiên Dư Quỳnh Hoa nhìn thấy Lục Ly, rất khách khí chiêu đãi. Hứa Lôi vào phòng bếp chào ba Giang và Trình Dật Tu xong kéo Giang Hạ vào phòng nói nhỏ.
cô lấy thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra cho Giang Hạ, “Chị sắp kết hôn, em là phù dâu!”
Giang Hạ nhận thiệp mời, bên trên ghi là mười tám tháng bảy, “không phải là chị nói định vào tháng mười sao, sao lại đổi ngày thế?”
Hứa Lôi chỉ bụng mình, “không có cách nào, không cẩn thận trúng thưởng. Nếu đợi đến tháng mười, áo cưới cũng mặc không nổi.”
Giang Hạ đưa tay sờ bụng cô, kinh ngạc nói: “Chị mang thai à?”
Thấy Hứa Lôi gật đầu, Giang Hạ có hơi hâm mộ. Mặc dù mẹ đồng ý cho cô yêu Trình Dật Tu, nhưng mà chuyện kết hôn dường như còn rất xa xôi.
Hứa Lôi lục quả ô mai mang theo, ngậm lấy một viên. “Em thì sao, em với Trình Dật Tu có dự định gì?”
Giang Hạ thở dài, “Em không biết nữa, mẹ em nói còn phải xem biểu hiện của anh ấy.”
“Sao hai người không động não chút, giống như chị ấy, chỉ sợ đến lúc đó mẹ em giục hai người kết hôn ấy.”
Giang Hạ lắc đầu, “Chị không hiểu tính mẹ em, em chưa kết hôn mà đã có con, chắc chắn sẽ làm mẹ em tức nhập viện.”
“Nhưng mà em cũng không còn nhỏ nữa, đã hai mươi sáu rồi, mẹ em không vội sao?” Bây giờ có rất nhiều cô gái hai mươi ba hai mươi bốn bị người trong nhà thúc giục xem mắt kết hôn, cô không tin mẹ Giang không muốn sớm ôm cháu ngoại. “Hay là như vầy, đợi tí nữa lúc ăn cơm, chị cố ý nói chuyện kết hôn, gõ trống cổ vũ. Lại bảo đầu bếp Trình nhân cơ hội trưng cầu thái độ của mẹ em. Thế nào?”
Giang Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng được, “Vậy chị phải đúng mực đấy, nếu sắc mặt mẹ em không tốt, chị phải nhanh chóng chuyển đề tài.”
Hứa Lôi đưa tay làm dấu ok, ra ngoài cùng Lục Ly, Giang Hạ đi vào phòng bếp tìm Trình Dật Tu.
Trình Dật Tu đang làm cá. Dùng dao mổ giữa hai bên xương sống, lại đem cá cắt thành lát mỏng, dường như trong suốt. Ba Giang đứng bên cạnh nhìn khen không dứt miệng, khen kỹ thuật của anh rất giỏi.
Giang Hạ kéo tay áo cha, “Ba ra ngoài nói chuyện với Lục Ly đi, con ở đây giúp cho.”
Ba Giang nhìn ra con gái muốn ông rời đi nói nhỏ. “Được, hai đứa cứ làm đi, ba đi ra ngoài nghỉ ngơi.” Ra khỏi phòng bếp còn cố ý lẩm bẩm: “Khói dầu quá nặng.” Sau đó đóng cửa lại.
Trình Dật Tu nhìn thấy cửa phòng bếp đóng kín, hỏi Giang Hạ: “Ba em ngoại trừ thích ăn cay, còn thích gì, sau này anh làm cho ba em ăn.” Ba vợ này thật sự quá tri kỷ.
Giang Hạ bóc tỏi nói, “Chỉ cần ăn ngon, ba em đều thích.”
Trình Dật Tu tiếp tục làm cá, “Em vào đây là có lời muốn nói với anh sao?”
cô gật đầu, đem lời Hứa Lôi nói với anh. “anh nhìn vẻ mặt của mẹ em, nếu thấy mẹ em tức giận thì đừng nói ra, nhớ kỹ nhé?”
Lúc nói chuyện, Giang Hạ liên tục cúi đầu bóc tỏi, mãi không nghe thấy anh trả lời ngẩng đầu lên. Sau đó bị anh đánh bất ngờ thành công.
Giang Hạ sợ hết hồn, lùi về phía sau. Chỉ vào cửa nói: “anh dọa chết em rồi, bị mẹ em trông thấy thì thảm!”
Trình Dật Tu khoa trương đá lông nheo, “Em yên tâm, em đã không thể đợi được muốn gả cho anh, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em.” Kỳ thật anh cũng đã chuẩn bị thừa dịp hôm nào có cơ hội nói lại chuyện kết hôn với Dư Quỳnh Hoa. không nghĩ tới cô cũng tích cực với chuyện kết hôn như vậy, làm anh rất vui vẻ.
***********
Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Trình Dật Tu nấu hơn mười món, đủ loại khẩu vị. Mọi người ngồi xuống bàn, Dư Quỳnh Hoa ân chuẩn cho ba Giang mở chai rượu trắng.
Ba Giang vì huyết áp cao, bình thường nghiêm cấm uống rượu. không nghĩ tới hôm nay được ân chuẩn, đem rượu ngon mình cất kỹ lấy ra, rót một chén đầy cho Lục Ly và Trình Dật Tu. Lúc đến lượt mình, rất tự giác rót nửa non chén.
Mấy người còn lại uống nước hoa quả, Hứa Lôi dẫn đầu nâng chén, “Chúc Giang Hạ hai mươi sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!”
Sau khi mọi người cùng nhau nâng chén, ba Giang bảo Hứa Lôi và Lục Ly dùng bữa, “Ăn nhiều một chút, đây đều là những món đầu bếp làm” nói xong lấy bát Dư Quỳnh Hoa, thay bà múc bát canh cá.
Canh cá màu trắng sữa, làm đẹp rất cầu kỳ và hành lá cắt nhỏ, nhìn rất mê người. Hứa Lôi cũng múc cho mình một bát, không nghĩ tới vừa ngửi được mùi lại cảm thấy dạ dày cồn cào, nhịn không được che miệng ọe một cái.
Lục Ly lo lắng đưa khăn giấy cho cô, “Sao thế, có phải khó chịu không?” nói xong muốn đỡ cô