Edit: Yuurei Bana.
Buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà đã làm xong bữa tối, mang một phần đi đến bệnh viện. Lúc đến đúng lúc Giang Hạ chuẩn bị ra ngoài, hai người gặp nhau trước cửa thang máy.
Trình Dật Tu hỏi cô: “Em đi đâu thế?”
Giang Hạ đang cúi đầu nhìn di động, đột nhiên nghe được giọng anh ngẩng đầu lên, “Ý, sao anh lại tới đây?”
Trình Dật Tu nâng hộp cơm trong tay, “Đến đưa cơm cho ba mẹ.”
Giang Hạ ồ một tiếng, trên mặt có hơi khó xử, “Cái đó, Cố Vân Thành đến, em đi mua chai nước cho anh ta.” Kỳ thật trong phòng bệnh có nước, cô chỉ thấy lúng túng khi ở trong đấy, muốn mượn cớ ra ngoài mà thôi. không nghĩ tới Trình Dật Tu lại đến.
Trình Dật Tu nhíu mày, “Vậy anh đi cùng em.”
Giang Hạ nghĩ tới bây giờ anh vào phòng bệnh cũng lúng túng, gật đầu, cùng tiến vào thang máy. Trong thang máy nhiều người, có mùi mồ hôi. Trình Dật Tu vòng cô vào trong ngực, hỏi cô: “Đói không?”
Chóp mũi Giang Hạ chạm vào ngực anh, ngửi mùi thơm thức ăn nhàn nhạt trên người anh. nhỏ giọng nói: “Vốn là không đói bụng, bây giờ ngửi mùi trên người anh cũng có hơi đói.”
Dứt lời, Giang Hạ cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, ngẩng đầu đã nhìn thấy anh cười xấu xa. Lập tức phản ứng lời nói của mình vừa rồi còn có nghĩa khác, đưa tay véo hông anh. “anh cười cái gì!”
Trình Dật Tu cúi đầu đến gần tai cô, “Em muốn ăn anh, anh rất vui.”
Trong thang máy có nhiều người, Giang Hạ rất sợ những lời anh nói bị người khác nghe thấy cho nên căng thẳng nhìn xung quanh. nhỏ giọng uy hiếp anh: “Ở nơi công cộng anh chú ý một chút cho em!”
đi xuống lầu, Trình Dật Tu cố ý mang cô đi siêu thị xa nhất. Có thể lề mề thêm một lát, anh không muốn đi lên nhìn Cố Vân Thành làm người ta chán ghét.
Trùng hợp là Giang Hạ cũng ôm tâm tư như vậy, vì vậy hai người tới siêu thị, không chỉ mua nước, còn mua chút đồ ăn vặt và trái cây, đợi xếp hàng tính tiền đi ra, đã hơn nửa tiếng.
Lúc bọn họ lề mề trở lại phòng bệnh, đúng lúc gặp ba Giang đưa Cố Vân Thành đi ra.
Giang Hạ xin lỗi lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho anh ta, “anh muốn đi sao? thật ngại quá, tôi vừa đến siêu thị lại nhịn không được mua thêm chút đồ.”
Cố Vân Thành nhận chai nước, cười nói: “không sao, tạm thời anh có chút việc nên đi về trước, lần sau sẽ trở lại thăm em và dì.”
Giang Hạ nghĩ thầm anh bận thì lần sau đừng tới nữa. Nhưng mà lời này nói ra thì quá không có tình người, cô không thể nói ra miệng.
Nhưng mà Trình Dật Tu lại đem tiếng lòng của cô nói ra. “Cố tiên sinh bận như vậy, không cần phiền toái đâu. Hạ Hạ và dì có tôi chăm sóc rồi. Chú nói xem có đúng không ạ?”
Ba Giang bị điểm tên, bất đắc dĩ cười ha ha hai tiếng. “Đúng đúng, vài ngay nay nhờ có tiểu Tu, một ngày mang theo ba bữa cơm khác nhau. Nếu không phải có cháu, chú thật sự không biết làm cái gì cho dì ăn, miệng của bà ấy quá kén chọn.”
Trình Dật Tu đoán được ba Giang đang cùng phe với mình, ánh mắt đắc ý nhìn Cố Vân Thành. Kỳ thậtanh không biết, vừa rồi ở trong phòng bệnh, Dư Quỳnh Hoa đã rất uyển chuyển nói cho Cố Vân Thành, Giang Hạ đã có bạn trai. Cho nên bây giờ anh dùng ánh mắt này nhìn, làm Cố Vân Thành tổn thương lần hai.
Cố Vân Thành cười, không để ý đến Trình Dật Tu, sau khi chào Giang Hạ và ba Giang, xoay người đi vào thang máy.
Nhìn anh ta vào thang máy, ba Giang vỗ vai Trình Dật Tu, “Tiểu tử, bây giờ dám lợi dụng chú.” nói xong lại nhận hộp cơm trong tay anh, “Hôm nay làm món gì?”
Trình Dật Tu cười nói: “Cháu làm hai phần khác nhau, phần thanh đạm là của dì. Phần kia là của chú, có thịt bò cay Tứ Xuyên.”
Ba Giang thích ăn cay, bình thường nấu cơm đều phải chú ý đến khẩu vị của Dư Quỳnh Hoa, đồ ăn đều thiên về thanh đạm. Ông ngửi hương vị cay trong hộp cơm, hài lòng quay về phòng bệnh.
Đợi ba Giang mẹ Giang ăn xong, Trình Dật Tu và Giang Hạ chuẩn bị về nhà. Dư Quỳnh Hoa theo thường lệ không yên tâm dặn dò Giang Hạ vài câu, bảo cô không được phép chạy linh tinh.
Giang Hạ có hơi chột dạ đồng ý. Nghĩ từ nhỏ cô đã là cô gái ngoan, nhưng mà từ khi ở cùng Trình Dật Tu, cô càng ngày càng không nghe lời mẹ nói.
Trở lại tiểu khu, Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ vào phòng 501. Giang Hạ cũng không phản đối, anh đãnói muốn nói cho cô một chuyện.
Hai người ăn cơm tối, Trình Dật Tu không để cô rửa chén, tự mình vào phòng bếp rửa sạch, lại cắt trái cây cho cô mới trở lại phòng khách.
Trong tivi đang chiếu phim Hàn mà vài ngày trước Giang Hạ xem. anh ngồi xuống cạnh cô, lấy chiếc nhẫn từ trong ví đã chuẩn bị từ vài ngày trước để trong lòng bàn tay.
“Hạ Hạ, có một số việc anh muốn nói cho em.”
Mặc dù mắt Giang Hạ nhìn chằm chằm phim truyền hình, kỳ thật căn bản không có nhìn. Từ trên đường về cô đã phát hiện Trình Dật Tu có gì đó là lạ, mặc dù cũng thường trêu đùa giống như bình thường nhưng lúc nào cũng nhíu mày.
cô giả bộ không thèm để ý, ừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm phim truyền hình. “anh nói đi.”
Trình Dật Tu nắm chặt chiếc nhẫn kia, có hơi khẩn trương. Sau đó hít sâu một hơi, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cô.
Giang Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, giật mình há to miệng. “anh… anh muốn cầu hôn sao?”
Trình Dật Tu lắc đầu, nắm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. “không phải cầu hôn, anh chỉ muốn nhìn em đeo nó lên.” Cho dù cô không chấp nhận anh, nhưng ít nhất cô đã từng đeo chiếc nhẫn của anh.
Giang Hạ có hơi mơ màng, gì mà không phải cầu hôn, không cầu hôn anh mang nhẫn kim cương tới làm chi?
“Hạ Hạ, có một số việc, anh muốn lừa gạt em cả đời. Nhưng mà anh sợ không gạt được, sợ em biết được chuyện này từ trong miệng người khác sẽ hận anh. Cho nên anh lựa chọn thẳng thắn.”
anh ôm cô vào trong lòng, “Trước khi nói, anh muốn nói cho em. Hạ Hạ, anh yêu em.”
Bộ dáng anh làm Giang Hạ có hơi sợ hãi, cô không biết vì sao anh cần thận trọng như thế. cô không muốn vì bất cứ chuyện gì mà tách ra khỏi anh, nhưng mà cô cũng không muốn trong hai người tồn tại bí mật. Trong lòng có hơi mâu thuẫn, cho nên không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng đưa tay vòng qua hông anh.
Trình Dật Tu hôn lên tóc cô, “Hạ Hạ, anh nói dối em. anh là cô nhi, nhưng mười mấy năm trước anh đã tìm được cha mẹ ruột. Bọn họ ở thành phố T, em cũng đã gặp.”
Giang Hạ ngẩng đầu, giật mình nhìn anh. “Vậy vì sao anh không…” cô muốn hỏi anh, vì sao anh không nhận cha mẹ. nói một nửa lại bị anh ngắt lời.
“Em nghe anh từ từ nói, anh sẽ nói cho em biết tất cả.”
Giang Hạ kiềm chế tò mò trong lòng, tiến sát vào lòng anh một lần nữa, lặng lẽ nghe anh nói tiếp. Nhưng mà cô không nghĩ tới, sau đó cô nghe được truyện làm cô đau lòng.
Trình Dật Tu nói ra toàn bộ thân thế của mình, kể cả trước đây ghen tị với cô, hâm mộ và thầm mến, nói ra toàn bộ.
Thân thế của anh làm Giang Hạ khiếp sợ, hóa ra người lần trước tới tìm anh, là mẹ ruột. Mặc dù anh nói như nước chảy mây trôi, nhất là bộ dáng không quan tâm đến người thân. Nhưng mà đêm hôm đó anh đau lòng như vậy, kỳ thật trong lòng anh còn khát vọng đến tình thân. Hơn nữa, vì tiền đồ danh lợi không nhận con trai, cha mẹ như vậy là lần đầu tiên cô nghe nói đến.
cô không biết tại sao Trình Dật Tu phải gạt cô chuyện này, cô không biết chuyện này anh có lỗi gì, sau khi nghe xong, cô trừ đau lòng còn có đau lòng.
cô nghiêm túc nhìn anh, “anh muốn nói chính là chuyện này sao? Nhưng mà em không để ý thân thế của anh, anh là cô nhi cũng được, có cha mẹ cũng được, đối với em mà nói anh chính là anh, không có gì có thể thay đổi được. Nếu như anh lo lắng chuyện này, vậy bây giờ em có thể chắc chắn nói cho anh biết, em không quan tâm.”
Trình Dật Tu tránh ánh mắt cô, “không phải. Lúc trước anh không nói thân thế của anh cho em biết, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Bởi vì cuộc sống của anh sẽ không có bọn họ xuất hiện. anh muốn nói với em chuyện khác.” Trong tâm tư của anh, anh nói trước cho cô biết thân thế của anh, là muốn cô đau lòng thay anh.
Giang Hạ phát hiện anh hơi khẩn trương, cô trầm mặc, sau đó dựa vào bả vai anh, “anh nói từ từ, em từ từ nghe.”
Trình Dật Tu nắm tay cô đeo chiếc nhẫn, “Hạ Hạ, mẹ em đã từng nói, người không có cha mẹ quản thúc, phẩm chất nhất định không tốt. Kỳ thật mẹ em nói không sai, sau khi