" Con chuột mọc cánh! Hả?"
Bạch Kỳ Thư có chút khôi hài hỏi.
" Chúng ta đợi xem.
"
Eagle mềm nhẹ nói.
Trong ổ bông bên kia, con chim xanh loạng choạng đứng bên cạnh quả trứng, hai cái cảnh nhỏ đặt ở hai bên miếng vỏ trứng phía trên, giống như tên trộm mà nhấc nó lên, thò đầu vào trong, cái mông tròn ở ngoài, đặc biệt tiếu lâm.
" Chíp?"
Nó kêu lên một tiếng với con bên trong trứng.
" Chít! "
Một tiếng kêu có chút mệt mỏi vang lên, rất mềm rất nhẹ, thấm tận vào lòng.
" Chíp chíp, chíp chíp!"
Con chim xanh chíp kêu, giống như đang cổ vũ.
Bốp.
" Chít!"
Một cái móng vuốt tát lên mặt nó, lại mệt mỏi kêu một tiếng.
" Ha ha ha!"
Bạch Kỳ Thư cười muốn chảy nước mắt, hạnh phúc mà ôm chim to.
Con chim xanh bị em trai mắng, ủy khuất chui đầu ra khỏi vỏ trứng.
Bạch Kỳ Thư nhìn nó mà muốn cười, đưa tay ra với nó.
Con chim xanh vui vẻ nhảy vào tay cậu, hai cánh nhỏ ôm ngón cái của cậu dụi dụi, cầu an ủi.
" Em mệt, con để nó nghỉ chút rồi lại ra chơi với con nhé.
"
Bạch Kỳ Thư dỗ dành nó.
" Chíp chíp! "
Con chim xanh vẫn còn tiếc nuối mà chíp kêu, rồi cũng gật gật cái đầu nhỏ tròn tròn của nó.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của ba người, một cái móng bám vịn vào vỏ trứng.
Rắc.
Bẻ ra một miếng nhỏ, kéo vào bên trong.
Rắc rắc rắc!
Bên trong vang lên tiếng gặm vỏ trứng nghe đặc biệt dễ thương.
" Đợi nó nhai hết chắc sáng mai luôn quá.
"
Bạch Kỳ Thư thở dài.
" Chíp! "
Con chim xanh cũng yểu xìu.
" Em ăn đi.
"
Eagle đưa bát thịt cho cậu.
Cả buổi tối bị lăn lộn, đến giờ hai người còn chưa ăn gì.
Con chim xanh nhàm chán đành phải bò lại ổ bông, đưa mắt dòm vào cái lỗ nhỏ trên vỏ trứng.
Thôi kê, không chơi được với em thì nhìn em thôi vậy.
Vật nhỏ bên trong vỏ trứng cũng không để ý đến nó, tự mình nhai vỏ trứng nhai đến kêu rắc rắc vang dội.
Bạch Kỳ Thư nói không sai, đứa con thứ hai của cậu phải nhai vỏ trứng đến ngày hôm sau.
Khi mà ai cũng ngủ mất mà nó lâu lâu vẫn sẽ rắc rắc, rắc rắc.
May mắn âm thanh này nghe cũng êm tai, so với tiếng gào thét của gió lạnh bên ngoài thì vui hơn nhiều.
Có lẽ đã quen hơi ấm của con chim to mà dù không cần ấp trứng nữa thì Eagle vẫn biến về nguyên hình, ôm cái ổ bông có một con chim xanh nhỏ, một con chuột trắng nhỏ và một quả trứng sứt sẹo đi ngủ.
Cái ổ bông khá to, đủ cho ba con nằm.
Eagle lâu lâu sẽ mở ra đôi mắt sáng loé nhìn nhìn cái trứng, thấy nó vẫn ổn thì nhắm mắt lại.
Đứa con nhỏ này của anh, dù chưa nhìn rõ hoàn toàn nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra được, nó là sự kết hợp của anh và chuột nhỏ, có lẽ sẽ được cưng chiều nhất nhà.
Mang theo tâm tình vui sướng, một nhà bốn con đi ngủ.
!
Buổi sáng hôm sau, nơi vốn nằm một quả trứng giờ đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một con chuột nhỏ, nó cũng không giống chuột con mới sinh đỏ hỏn mà trên mình đã có lớp lông mao màu trắng mịn, đặc biệt là trên lưng còn có một đôi cánh xanh bé xíu dễ thương.
Toàn bộ con chuột nhỏ đến có chút đáng thương, so với a mẫu nó là Bạch Kỳ Thư thì nhỏ hơn một nữa.
" Chít.
"
Bạch Kỳ Thư giơ cái móng lên sờ sờ đôi cánh trên lưng nó, cảm thấy mới lạ gì đâu á.
Vậy mà ra một con chuột có cánh thật này, kỳ lạ quá chừng.
Eagle hiếm khi chưa đi săn, anh ở lại cùng cả nhà nhìn chuột con.
" Nó nhỏ quá, không cẩn thận sẽ đạp dẹp lép! "
Bạch Kỳ Thư biến lại thành người, héo héo nói.
Con chuột con giống như nghe hiểu, mở đôi mắt be bé ra nhìn cậu, lười biếng nằm trong ổ bông.
" Chíp!
Bên cạnh nó, con chim xanh giơ cánh lên sờ sờ bụng nhỏ của em trai tí hon nhà mình.
Nó đặt biệt nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo chút nào.
Chuột con cũng để im cho nó sờ, hít mắt thoải mái ngủ.
" Nó có vẻ thích sờ nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư hề hước nói, cái ngón tay sờ sờ đỉnh đầu của chuột con.
" Ừm, nó lười biếng còn hơn em nữa.
"
Lại thêm một ngón tay rớ vào ổ bông, sờ sờ đôi cánh be bé trên lưng nó.
Nếu không phải một pha cắt vỏ trứng hết sức xinh đẹp thì anh đã nghĩ nó rất nhỏ yếu rồi, chỉ là!
Nó có lớn lên không, hay chỉ lớn