Đợi Bạch Kỳ Thư để chén không quanh lại nhìn thì không thấy nó đâu, còn hoảng hồn một trận thì nghe trong ổ vang lên tiếng chít chít.
Bạch Kỳ Thư quay lại nhìn thì chuột nhỏ đã nằm sấp trên bụng tròn của chim con rồi.
Cậu kinh ngạc quá chừng.
Nhìn vậy mà nó bò nhanh thế, coi bộ họ đã lo quá xa, nó không có yếu như vậy.
Chim con cũng thoải mái cho nó nằm, hai cánh chim còn ôm lấy chuột con, đặc biệt ấm áp.
Nhà này có thói quen xấu, lúc ngủ thì thích nằm ngửa, chim con giống cậu, cũng thích nằm ngửa, không biết chuột con có vậy không nhưng mà nó có vẻ thích nằm trên bụng chim con, tình thương mến thương gì đâu á.
1
" Kỳ Kỳ!"
Bạch Kỳ Thư đang ngồi may áo choàng thì nghe thấy tiếng gọi của Eagle.
Sao anh đi nhanh vậy?
" Eagle, là anh hả?"
Bạch Kỳ Thư mở chốt cửa cho anh.
Eagle vừa đẩy cửa ra đã nhét con Dê Dê vào, sau đó đóng cửa lại.
" Em ở bên trong, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, hiểu không?"1
Eagle hét lớn, dặn dò cậu xong thì biến thành nguyên hình bay đi.
Bạch Kỳ Thư muốn hỏi lại không thể hỏi là có chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông đứng bên trong cửa, bên cạnh là con Dê Dê.
Có chuyện gì vậy, tại sao anh lại mang con Dê Dê vào đây còn mình thì đi mất?
Anh để ý mùi của nó như vậy mà cũng không ngần ngại đem nó vào, chẳng lẽ bên ngoài không an toàn sao! ?
Bạch Kỳ Thư áp tai lên cửa gỗ, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng Eagle đã đi rồi, cậu nghe được tiếng kêu của anh, ngoài ra không có gì nữa.
Bạch Kỳ Thư không biết, bên ngoài lúc này!
Bên bầu trời của tộc chim đen kịt một màu.
Chim ác đen.
Cuối cùng chúng cũng xuất hiện, lại xuất hiện với số lượng kinh người.
Nếu không phải tộc chim đều đã trang bị cửa gỗ thì lúc này sợ cũng khốn đốn.
Bình thường tộc chim chỉ dùng đá để chắn cửa, đá thì cũng không có kín hoàn toàn như cửa gỗ mà cũng không phải thú nhân nhà nào cũng sẽ trang bị.
Lúc này cơ bản là chúng không thể tấn công vào nhà được nhưng cũng không thể để như vậy.
Vậy nên thú nhân toàn tộc đã xuất động hết.
Dù vậy đám chim này quá hiểm ác, chúng đợi thú nhân đi săn hết mới đến, thành thử ra lúc này không có mấy thú nhân ở nhà.
Số còn lại chỉ là thú nhân phụ trách tuần tra trên bầu trời mỗi ngày.
Eagle vừa lúc là đi săn muộn mới vừa lúc nhìn thấy một đàn chim đen đang kéo đến đây.
Anh cũng không dại gì mà lao ra đối đầu với chúng lúc này, anh chỉ bay đi, tìm một chỗ núp, đợi chờ những thú nhân khác trở về cùng nhau hợp lực tấn công.
Nếu cứ từng người nhỏ lẽ mà xông vào thì sẽ nguy hiểm.
Anh liều mạng trở về mang con Dê Dê vào nhà xong cũng không kịp giải thích với Bạch Kỳ Thư, chỉ mong cậu thông minh mà ở trong nhà không ra.
Con Dê Dê là thức ăn của chuột con, nó không thể chết.
Chỉ hi vọng cửa gỗ đủ tốt, giúp bọn họ kéo dài thời gian.
Lúc anh bay ra ngoài đã kéo theo một đám chim ác đen đi theo, lúc này chúng vẫn đuổi theo không bỏ.
Nhưng tốc độ của nó không bằng anh.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, gió lạnh thổi từng cơn, anh mang đám chim bay một vòng xung quanh biên giới tộc chim, vừa bay vừa kêu, không ngừng kêu gọi thú nhân trở về.
Óooo!
Tiếng kêu của anh xé tan bầu trời, truyền vào tai thú nhân tộc chim Đại.
Óttttt!
Lần lượt từng tiếng chim kêu đáp lại anh.
Vụt vụt vụt!
Một, hai, ba, bốn!
Càng ngày càng nhiều người nối đuôi theo anh, mang theo đám chim ác đen kia bay vòng vòng, dù họ lo lắng cho ở nhà cũng hiểu cách làm này của anh là đúng đắn.
Lúc này đàn chim ác đen đã chia nhau ra tấn công các cửa gỗ trong tộc chim Đại.
Bộp bộp bộp!
Tiếng mỏ chim gỏ vào ván cửa nghe chói tai đến khiến người hoảng hốt.
Bạch Kỳ Thư ở trong nhà nghe tiếng này cũng giật mình.
Cậu đặt hai đứa hai vào trong ổ bông, bản thân bước nhỏ lại gần cửa nhà.
Khẽ áp tai lên ván cửa.
Bộp bộp bộp!
Phạch phạch phạch!
Quác quác quác!
Bạch Kỳ Thư giật mình lùi lại.
Lúc này mà cậu còn không biết bên ngoài có gì thì uổng phí trăm năm sống trên đời rồi.
Chim ác đen! Tấn công tộc chim!
Eagle!
Bạch