" Nó nên giảm béo thôi.
"
Bạch Kỳ Thư bó tay, nào có con chim nào mà mập như vậy chứ.
1
" Bay nhiều tự nhiên nó sẽ ốm lại thôi.
"
Eagle nói giúp đứa con lớn của anh.
" Hồi nhỏ anh có vậy không?"
Bạch Kỳ Thư nhìn anh, hỏi một câu rất cao siêu.
Chim to không trả lời mà cúi đầu gặp môi cậu.
Chuột nhỏ trợn mắt nhìn anh, chẳng lẽ trước đó anh cũng vậy?
Chim to nhìn đôi mắt dần tràn lan ý cười của cậu thì vừa bực mình vừa buồn cười, cắn mạnh một cái khiến chuột nhỏ kêu lên, sau đó lại liếm liếm vài cái rồi mới thả ra.
" Có gì phải xấu hổ chứ.
"
Bạch Kỳ Thư hí hửng nói.
Nae thấy cậu nên đã dẫn Chae bay đến đây.
Eagle rất muốn mang con chuột nhỏ về đánh đòn nhưng phải làm nghiêm phụ cho hai đứa con nên đành buông tha cho.
" Nae, Chae!!"
Bạch Kỳ Thư gọi lớn.
Hai đứa con hớn hở bay đến bên người cậu, một đứa một bên mà đậu bên vai cậu.
Bạch Kỳ Thư gảy gảy cái đầu nhỏ của chuột con, rồi ôm chim con vào người mà giày vò.
" Bên dưới sao rồi anh?"
Bạch Kỳ Thư chỉ chỉ mặt đất dưới vách núi.
" Tuyết đã ngừng rơi, tạm thời đã có thú nhân đi tuần tra khắp nơi rồi, em muốn xuống đó?"
Eagle nhìn cậu hỏi.
" Ở trong nhà rất buồn chán.
"
Bạch Kỳ Thư ỉu xìu ôm chim con.
" Vậy đi thôi!"
Eagle nói, dưới ánh mắt sáng loá của chuột con mà biến trở lại thành chim.
" Anh đợi chút, có lẽ bên dưới sẽ tìm thấy thứ tốt, em đi lấy gùi.
"
Bạch Kỳ Thư bóc hai đứa con bỏ lên lưng anh, còn mình thì chạy vào nhà lấy gùi.
Nae hì hụt bò lên đầu a phụ mình, ngồi trên đó ngóng mắt nhìn khoảng không, Chae thì bám vào trên vai anh.
!
Trong khu rừng bên dưới của tộc chim, từ vị trí đỉnh núi nhà họ đi về phía tây, Bạch Kỳ Thư mang gùi cùng Eagle đi dạo.
Tuyết bên dưới chân khá dày nhưng lại xốp, mỗi bước đạp lên đều lún xuống tới nữa cái ống chân.
Lúc này đã cách thời điểm gió ngừng thổi đã được vài ngày, tuyết đã tan bớt đi dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, dù vậy không khí vẫn còn lạnh nên hiệu quả tan chảy này cũng không nhanh, theo cách nói của Eagle thì những nơi tuyết dày cũng cần phải một tháng mới tan ra hoàn toàn.
Nhưng khoảng rừng dưới chân họ thì nhanh hơn, chắc chỉ cần thêm vài ngày nữa tuyết sẽ tan hết, vạn vật bị trôi vùi bên dưới sẽ hiển lộ ra.
" Chae, Nae, đừng bay xa quá!"
Bạch Kỳ Thư mắt thấy hai đứa con sắp lọt khỏi tầm mắt thì réo trở lại.
Hai đứa nó nghe thấy thì quay đầu trở về.
Chúng nó dù hiếu động thì chỉ cần là lời của hai người, chúng nó sẽ nghe.
Trở lại bên cạnh hai người thì chúng bắt đầu bay vòng vòng không ngừng xung quanh họ.
Bạch Kỳ Thư trong tay cầm cái gậy, đẩy đẩy tuyết bên dưới chân xem thử có gì mới lạ không.
Có một số loài thực vật cũng có thể sinh trưởng dưới cái lạnh như vầy.
Lật lật nữa ngày cũng không thấy, đến lúc cậu mệt mỏi dựa lưng vào gốc cây bên đường họ đi thì mới nhìn thấy một thứ thú vị.
Đây là một gốc cây rất lớn, thân của nó phải hai người mới ôm hết, phần gốc có nhiều chân rễ chạy trên mặt đất, lúc này chỉ có ở gần gốc mới nhìn thấy được một chút.
Trên chân rễ hơi bị tuyết che đi lộ ra một vài cái đầu nhỏ tròn tròn, rất dễ thương, màu nâu đen.
Bạch Kỳ Thư mắt sáng rỡ mà hất nhẹ lớp tuyết phủ trên người chúng ra, những vật nhỏ kia cũng lộ diện dưới mắt bọn họ.
Là nấm!
Bạch Kỳ Thư cẩn thận nhìn nhìn nó, là nấm ăn được.
Nấm này có chút giống nấm đông cô, đầu nấm tròn mà đầy đặn, màu nâu đen, chân nấm cũng dày.
" Em hái gì vậy?"
Eagle cùng hai đứa nhỏ chụm đầu lại xem.
Nae bay lên thân cây, lần mò bò đến gần cái nấm dính trên đó, đương lúc nó muốn há miệng gặm một cái thì Chae bay đến, giơ cánh ra che, cái đầu tròn lắc lắc.
" Chíp chíp!"
Chae nghiêm nghị lắc đầu.
Nae không gặm được nấm thì quay qua leo lên đầu anh nó, há miệng ra gặm đầu anh nó.
" Chíp chíp chíp chíp!!!"
Chae vội vàng đập cánh bay loạn cả lên.
Dù vậy nó vẫn không hất chuột con ra, chỉ có thể bay tới bay lui xung quanh gốc cây lớn.
Cũng may là em nó quá nhỏ, trọng lượng không tới đâu, nếu không hai đứa chỉ có thể lăn quay trong tuyết.
Bạch Kỳ Thư còn đang hí hửng nhặt