"Nếu ngươi cảm thấy chưa cần thì không vội."
Hỏi rồi Bạch Cửu mới nghĩ đến nếu hắn muốn tìm người thì đã tìm từ lâu, mà đối phương chắc cũng muốn tìm bọn họ.
"Đợi thêm hai ngày, khi đó chúng ta cũng khôi phục lại đủ tốt."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp.
"Không vội."
Bạch Cửu không muốn hắn gánh quá nhiều trách nhiệm, thế nhưng hắn không thể không lo lắng, suy tính mọi đường tốt nhất cho họ.
Bạch Dữ cho phụ tử nó một cái ôm ấm áp.
...
"Vẫn chưa tìm được sao?"
Mặc Diễm cảm thấy dạo này Bạch Đình khá là trầm mặc, lại tưởng hắn vì lo nghĩ cho tiểu chuột kia mà âu sầu, lâu lâu lại hỏi Lục Ngô.
"Hai người này cũng đủ lợi hại..."
Lục Ngô nói nói lại ngừng, vẻ mặt còn có chút biến hóa khiến mấy người đều nhìn hắn.
"Có tin rồi Vương.
Bạch Dữ chủ động liên hệ, nói họ ở phía Tây Nam Đại Thiên."
Một lúc sau Lục Ngô mới nhìn Mặc Diễm trịnh trọng báo lại.
Vốn là Bạch Dữ từ lúc chạy trốn đã đóng tất cả truyền tin, Lục Ngô không thể liên lạc được với hắn.
Hai người họ vừa mới vào Đại Thiên, chắc chắn không thể có nhiều người để liên lạc, chắc chỉ có mình hắn, thế mà đối phương vẫn đóng truyền tin.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đối phương đề phòng hắn.
Ở Đại Thiên cần có tâm phòng bị, chuyện này không thể trách Bạch Dữ, thế nhưng Lục Ngô vẫn có chút không thoải mái.
"Có lẽ là do hắn không muốn để sóng tinh thần lực làm bại lộ vị trí.
Nếu ta đoán không nhầm, hắn nói vị trí cho ngươi cũng không phải thật sự là nơi hắn trú ngụ.
Đi thôi, tranh thủ đến sớm, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Mặc Diễm vừa đứng dậy vừa nói, còn không quên xát muối vào trái tim Lục Ngô.
Nói tới chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó quá sức kỳ dị, lại thêm thái độ của Bạch Đình thì càng khiến hắn không khỏi nghĩ ngợi.
Chỉ là cả hắn và Bạch Đình sau khi "thoát hiểm" trở về đều trầm mặc không nói, Bạch Đình biết hắn gặp nguy hiểm cũng không màng hắn đề nghị mà vẫn cứu hắn, thế nhưng biểu hiện lại không giống như thật sự gấp đến lo lắng mà bình tĩnh hơn nhiều...
Mặc Diễm đoán không sai, Bạch Dữ đúng là rời khỏi nơi trú ngụ của họ để đi liên lạc với Lục Ngô, còn đối lập một cái phương hướng.
Lúc trở về hắn còn thám thính một chút tình huống bên ngoài, thế mới biết họ khiến đám người oanh động như vậy đều là do mấy tháng trong Nghịch Trì.
Thì ra Đại Thiên chưa có ai ở lâu như vậy trong đó, mà phàm là người như vậy hiện tại đều là thiên vương.
Hiện tại họ còn lấn lướt luôn cả thiên vương hiện tại, không thể không khiến người chú ý.
Mà họ có thể chạy trốn được đều là vì cao tầng các thế lực thời điểm họ xuất quan có việc gấp phải đi...
Bạch Dữ không biết nên nói sao về chuyện này, lại nghĩ đến tiểu chuột vừa ra ngoài đã muốn sinh, nếu lúc đó họ bị làm phiền thì...!Ngẫm lại đã thấy đặc biệt may mắn.
May mắn đến mức khiến người ta nghi ngờ.
Bạch Dữ mang theo trùng trùng tâm sự trở về, lại phát hiện không thấy chuột của hắn đâu.
"..."
Hắn lặng người một chút, rồi cố ép mình bình tĩnh kiểm tra xung quanh và cả kết giới hắn giăng ra, thế nhưng mọi thứ lại biểu hiện rất bình thường, không hề có chút mẩy may bị kinh động.
Hắn cố gắng mấy cũng triệt để loạn khi dùng đến khế ước vẫn không liên hệ được với tiểu chuột.
Tình huống này giống hệt cái lần hắn cùng tiểu chuột tách ra lúc di chỉ thiên không thành xuất hiện.
Bạch Dữ không chịu từ bỏ lại lấy đá truyền tin ra, kết quả...!Vẫn là không dùng được...
Lốc cốc!!
Đúng lúc tơ máu muốn nhuộm đỏ mắt hắn thì một tiếng vang thanh thúy rơi vào tai, vào lòng hắn.
Cái tiếng này hắn nghe không được mấy ngày nhưng lại quá đổi quen thuộc, vừa nghe thôi vành mắt đã nóng lên, ủ ấm một chút trái tim lạnh giá của hắn lúc này.
Là Bạch Thụy!
Bạch Thụy lúc này như vừa mới từ đâu rớt ra, đụng vào nền đất cứng rắc đến đầu váng mắt hoa.
May mắn lớp vỏ của nó không phải cứng bình thường, nếu không đã có thể làm trứng ốp la được rồi.
Đương lúc nó còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã lọt vào một vòng tay ấm áp lại an toàn.
"U u..."
Quả trứng ở trong lòng Bạch Dữ phát ra âm thanh ù ù.
Nó giống như cảm thấy tâm