Thời điểm có tiên lực của hắn gia nhập, Bạch Cửu rõ ràng là thoải mái hơn.
Bạch Dữ thấy vậy cũng không loạn rút tay về, dù sự thật là có thể hắn không cũng không thể rút về được, nhưng hắn không hề muốn thử làm cái gì, cứ mặc cho quả trứng nhỏ kia rút cạn kiệt tiên lực của mình.
Cho đến một thời điểm cơ bản hắn đã không còn cảm nhận một tia tiên lực nào nữa mới bị một lực đạo hất ngược ra.
Chưa đợi hắn làm gì thì bị biến phát sinh.
Dưới ánh nhìn chuyên chú của hai người, không gian phía trên cách bụng tiểu chuột một khoảng bắt đầu nhộn nhạo lên, rồi nhanh chóng đọng thành một vật thể không phải tròn, như quả trứng...
Đúng vậy, là quả trứng.
Một quả trứng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ như một mặt trời nhỏ.
Họ không biết thiên không bên ngoài cũng xuất hiện dị tượng, một con ảo ảnh kim long thật lớn quần vũ chín vòng trên không trung mới tiêu tán.
Dị tượng này thu hút một đống tiên điên cuồng lao đến.
Kết quả...
Bạch Dữ lật đật gói ghém cả cha lẫn con bỏ chạy.
Chuyện gì cũng để sau rồi nói.
...
Trong một động phủ có phần cũ kỹ quá mức, thực chất nó là một tiên phủ của tiên nhân đã thân tử đạo tiêu.
Bởi vì đã bị người phát hiện từ lâu, cái gì nên cuỗm cũng bị cuỗm đi hết.
Nhưng chính vì vậy nó mới vô tình trở thành nơi tốt cho hai thú một trứng tạm lánh phong ba, bỏ mặc thế giới bên ngoài đang điên cuồng tìm kiếm họ.
Kể cả Bạch Đình đi cứu nguy cho Mặc Diễm trở về cũng bị biến cố lung tung rối loạn này dọa khiếp sợ.
Nhưng người đã biệt tăm, hắn cũng chỉ đành kiên nhẫn đợi đám thủ hạ của Mặc Diễm gia nhập đội ngũ tìm kiếm tung tích của hai người.
"Dữ Dữ! Con ngươi lỳ quá! Nó lại chơi trốn tìm với ta nữa rồi!!"
Bạch Cửu đào sâu ba thước đất chẳng có mấy trong động phủ vẫn không thấy quả trứng chói mắt kia đâu, gấp phát khóc mà hô lớn lên, đi tìm phụ thân đứa nhỏ tố cáo.
Lúc này cách thời điểm ấu long Bạch Thụy được sinh ra chỉ có ba ngày, thế nhưng nó đã sắp mài hết kiên nhẫn của hai vị phụ huynh mà mình.
"Bạch Thụy."
Bạch Dữ đưa tay day day mi tâm, nhàn nhạt gọi một tiếng.
Vù!
Một tia chớp màu vàng như một ngôi sao xẹt qua không gian, chui vào lòng Bạch Cửu đang mệt bở hơi tai ngã ngồi trên đất.
Bạch Cửu ôm lấy nó, không nhịn được mà gõ vào vỏ trứng một cái kêu vang, tức không chịu được.
Cái đứa nhỏ này nó rất thông minh, biết chọn quả hồng mềm để nắn.
Chỉ cần phụ thân nó mà lên tiếng thôi là nó sẽ ngoan ngay, chọc cho cha nó tức chết.
Quả trứng bị Bạch Cửu gõ còn lấy lòng mà dụi dụi vào ngực cha nó, cái chiêu này bị nó sài đến lỗi thời luôn rồi, Bạch Cửu cũng bất lực.
Bạch Dữ đi đến bế cả người lẫn trứng lên, đặt trên giường ngọc.
Quả trứng Bạch Thụy từ ngực cha nó bay đến ngực phụ thân nó, hoạt bát đến hãi luôn.
"Dữ Dữ nè, nó lỳ như vậy, sau này có quậy banh Đại Thiên thế giới không?"
Bạch Cửu không sợ nó không có năng lực làm chuyện đó.
Bởi vì sinh ra ở tiên giới, còn hút sạch tiên lực của phụ mẫu mình để chui ra, không nói cách đi ra có phần dọa họ nhưng vừa ra đã có thiên địa dị tượng kinh người như vậy, chú định nó không mạnh mẽ không được.
Đến lúc này lắm khi Bạch Cửu còn rất hoang mang vì phương thức xuất hiện của con mình, dọa cho phụ mẫu nó ngây người luôn.
Ngẫm lại, đến giờ tiên lực của hai người chỉ mới hồi phục được ba thành, thế nên họ chẳng dám đi đâu, ru rú ở nơi này an dưỡng trước mới dám đi ra.
Họ vẫn biết bên ngoài đang loạn lên tìm họ.
Trước không nói không rõ vì nguyên nhân gì mà nhìn họ chằm chằm, sau lại thêm dị tượng mà đứa con này tạo ra, giờ vì cái gì thì họ cũng chỉ có trước né mũi nhọn mà thôi.
"Quậy thì quậy thôi, miễn nó có năng lực."
Bạch Dữ không lo.
Nó sinh ra đã dữ dội như vậy, muốn ấp nở cũng rất khó khăn.
Đợi nó chui ra được, lúc đó họ cũng có năng lực bảo vệ nó.
Quả trứng nghe được sự dung túng của hắn mà vui vẻ không thôi, cứ không ngừng xoay quanh hai người, chơi đến tung trời