Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

281: Đều Là Cái Đức Hạnh Này


trước sau


Một năm sau.
"Hắn vẫn còn đang tìm kiếm à?"
Bạch Đình tay nâng chén trà lơ đễnh nói.
"Không có lúc nào ở yên một chỗ."
Lục Lang vừa đi đến vừa đáp.

Hắn cảm thấy bất lực khi nói về người kia.
Nếu chỉ riêng việc hắn muốn đi tìm đạo lữ của mình thì thôi đi, đằng này hắn đi tới đâu là đánh một trận lớn tới đó, nháo cho Uẩn Thiên giới gà bay chó sủa.
Ầy, việc này nói ra cũng khá là oan uổng cho hắn.

Hắn cũng không trêu ai chọc ai, đều là người ta tìm tới.

Nếu chỉ là tìm chiến thì càng không có gì đáng nói, nhưng người tới đều tìm chết.
Bạch Dữ người này thật cứng, dụ lợi là không được.

Giống như Yêu Vương, không có lúc nào không tới, nữa cứng nữa mềm bày tỏ nhân loại không có ai tốt, yêu tộc nên đỡ đần cho nhau.

Thế nhưng toàn phái như những tên nhãi nhép, giống như đang ám chỉ Bạch Dữ chỉ đáng nhiêu đó, không nên làm kiêu.

Còn như Tà Vương, cứ tới là lên mặt hống hách, muốn Bạch Dữ phải làm cái chuyện kêu là đến, đuổi là đi, tất nhiên hắn sẽ không đi, mà đánh.
Cứ như vậy, không biết hắn có chịu bỏ cuộc, không nữa tìm kiếm tung tích của đạo lữ không, nhưng hắn cứ đánh mãi, đánh đến mức càng đánh càng mạnh.
"Tà Vương việc làm cho thấy hắn muốn Bạch Dữ một là cúi đầu rồi chết, hai là chết.


Người đến tu vi không ngừng tăng lên, sợ rằng..."
Lục Ngô sầu lo.
Tuy Bạch Dữ trông có vẻ chẳng chút nào yên, thế nhưng bởi vì hắn mà chiến lực của Không Vương thế lực ngày một mạnh hơn, uy danh hiện tại còn lớn hơn cả Lang Ngô bọn hắn.
"Hắn rất thông minh, không dễ bị Tà Vương bắt trong tay đâu."
Mặc Diễm nhàn nhạt đáp.
"Thế nhưng...!Tà Vương dạo này càng không bình thường, hành vi đúng với chữ tà của hắn.

Mà Yêu Vương bên kia có vẻ không trấn áp được, hành vi việc làm lại ngày càng giống hắn.

Cuối cùng mục đích để cho Yêu Vương thượng vị cũng không thể hoàn toàn tốt đến cùng."
Hắn trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xăm, giống như muốn xuyên qua hư không nhìn đến hai vị thiên vương kia, để xem bọn họ hiện tại trở nên thế nào.

Hắn không để ý người bên cạnh sau khi nghe hắn nói thì có vẻ trầm mặc.
"Bạch Đình..."
"A..."
Bạch Đình bị âm thanh trầm thấp bên vành tai cùng sương khí nóng rực làm cho giật cả mình, theo bản năng nhảy dựng lên, lại bị người nắm lại cái eo kéo trở về.
Từ bao giờ mà xung quanh chỉ còn hắn và người nam nhân bên cạnh đang mờ mờ ám ám dán vào nhau sát rạt.

Hiện tại bị nắm cái eo kéo lại, vô tình trở thành tình huống hắn ngồi trên đùi người ta, tu thế còn thân mật mờ ám hơn.
"Ngươi làm gì vậy..."
Bạch Đình xoay eo muốn chạy ra.

Nhưng eo hắn là điểm yếu giờ bị người nắm trong tay, nam nhân kia đã hiểu quá rõ, cũng ăn triệt đệ, chưa làm gì sao có thể buông tay.
"Tốt xấu gì chúng ta cũng ở bên cạnh nhau bao nhiêu năm, ngươi có cái bí mật gì không thể tiết lộ một chút?"
Lời thì đứng đắn, tay lại không an phận, thành ra giống như đang đùa giỡn lưu manh.
"Ngươi!"
Bạch Đình bị hắn giữ chặt trên đùi, người này còn ngã ngớn chống tay lên bàn đá vừa nắm mái tóc của hắn ngửi ngửi hôn hôn như bi3n thái.

Người này bình thường trông thật đàng hoàng lạnh nhạt, lúc lên cơn...
"Ta làm sao..."
Mặc Diễm lưu manh ghé sát lại, nữa giống như hôn lên vành tai non mềm tròn trịa của hắn, chọc cho hắn mềm hết cả người.
"Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Bạch Đình trừng hắn, thái độ cực kỳ hung ác, thế nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm, chọc tên nào đó càng thêm hưng phấn.
"Tự nhiên ta không muốn nghe được.

Đảm bảo ngươi sẽ quẹo năm ba mười lần lấp li3m cho qua chuyện, chi bằng chúng ta đến chơi trò vui, có khi sau đó ngươi sẽ chịu ngoan ngoan nói cho ta nghe."
Mặc Diễm lại không theo lẽ thường, phốc một cái ôm hắn đứng lên, lúc hành động còn không quên nắm chặt eo hắn, còn xoa xoa...!
"Ngươi...!Buông ra đi.

Ngươi muốn nghe cái gì, chuyện nói được ta sẽ nói."
Bạch Đình cố gắng thương lượng, mặt đỏ phừng phừng ghé vào trên cổ hắn phun nhiệt khí.


Nếu được hắn cũng không muốn đâu, nhưng người này sắc tâm bành chướng, tay không ngừng xoa eo mông hắn, khiến hắn thở hổn hển.
Ở cạnh nhau nhiều đến như thiên trường địa cửu rồi, không lý nào mấy chuyện này chưa từng diễn ra, hắn cũng không đến nổi không cho Mặc Diễm chạm vào

người.

Thế nhưng mà tên này rất quá đáng, một lần ăn là như muốn ăn cho đủ mười vạn năm, hại hắn cái gì cũng không muốn làm.

Dù là thần cũng chịu không nổi hắn dày vò.

Rồi cũng chính vì vậy mà bình thường hắn luôn đề phòng Mặc Diễm, có khi đề phòng không ngừng vài ngàn năm cũng không cho đối phương đụng vào mình.
Đôi khi hắn không rõ có phải vì nghẹn lâu nên người này mới không biết tiết chế hay không.

Thế rồi một lần thử nghiệm khiến cho hắn vứt bỏ ý nghĩ này đi, chôn vùi trong tinh không hỗn độn mãi mãi cũng không nguyện kéo ra ngoài nữa.

Người này chính là muộn tao như vậy, không thể dung túng được.
"Ta đổi ý rồi, không muốn nghe ngươi nói gì hết."
Mặc Diễm chơi trò lưu manh luôn, động tác xoa xoa mông tròn cũng càng thêm [email protected] tình.
"..."
"Mặc Diễm!!!"
"Ân? Có gì chúng ta lên giường rồi ta sẽ nghe ngươi nói."
...
Bạch Dữ mặt lạnh như sương, khóe mắt liếc đám người đang chặn trước mặt, không có biểu cảm hờn giận hay khó chịu nào, chọc cho đám người mặt nhăn mày nhíu.
"Ngươi đúng là cuồng vọng mất khôn.

Đừng tưởng rằng đánh được một đám người không chịu cố gắng là nghĩ mình vô địch thiên hạ.

Đứng trước mặt Vương ngươi cũng chỉ là con kiến hôi."
Tiên nhân lưng hùng vai gấu mỗi lần mở miệng đều như phun nước miếng vào mặt người khác, thái độ ngạo mạn vô cùng mà mắng chửi Bạch Dư.
"Vậy thì kêu hắn đến đây đi.

Hắn đến, ta tiếp.


Hắn không đến, vậy cái ngươi cũng ngậm miệng đi!"
Chữ cuối vừa rơi xuống một mảnh không gian xung quanh đám người đã ngập trong giông bão.
"Chết tiệt!"
Đám yêu tiên nhao nhao nhảy loạn, né tránh lôi điện đang ầm ầm đổ nước người.
Đúng vậy, đây chính là lĩnh vực của Bạch Dữ.

Đối với những kẻ không ra gì, hắn đều ngại bỏ ra tinh lực đi chiến một trận, cứ đè lĩnh vực lên hiếp người cho gọn.

Không phải nói tiên nhân kiêu ngạo nhờ lĩnh vực sao, giỏi thì lấy lĩnh vực ra áp hắn đi.
Thế nhưng đám yêu tiên này đến chiến một trận còn đánh không lại, dựng cái lĩnh vực cũng chẳng bằng người ta, chỉ được cái mồm.
"A!!!"
"Phốc phốc!!!"
Không tới một phần chung trà, đám yêu tiên đã bị ném ra khỏi lĩnh vực, ngã lăn cù cù, miệng phun máu, chật vật không chịu nổi.
"Uy phong như vậy? Vậy đi theo chúng ta đi."
Nhưng giữa đường lại nhảy ra một trình giảo kim muốn ăn hôi.

Rõ ràng là đã núp một bên, đợi hắn đánh đám này mệt mỏi rồi nhảy ra ăn hôi.
"Xuy...!Từ Yêu Vương đến Tà Vương, đức hạnh thật là..."
Bạch Dữ miệng nói, tay thì không hề nhàn rỗi chút nào, lập tức đập lĩnh vực ra.
Nhưng có vẻ bên kia đã sớm đề phòng hắn, lĩnh vực của hắn còn chưa ra đã phát hiện không gian xung quanh thay đổi, biến thành một mảnh đầm lầy độc chướng.
Xem ra, mấy lần thất thủ trong tay hắn, đám người đã biết khôn một chút, ra ngoài đã dẫn theo tiên nhân Chân Tiên cấp đỉnh phong, lĩnh vực cũng thuộc hàng cao cấp Phổ Thông.
Thế nhưng cả một năm nay Bạch Dữ đánh đến bất bại, chẳng lẽ một chút tiến bộ cũng không có ư?
............................................................................


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện