Rầm ầm ầm!!
Aaaa...
"Lĩnh vực của ta!!"
Tên tiên nhân kia không ngừng ôm đầu lăn lộn, ngũ khiếu đổ máu khiến đám người sợ hãi than.
Bạch Dữ nhìn cũng không thèm nhìn, nhíu mày quay đầu bước đi.
"Muốn đi?"
Lời này đặc biệt nhẹ, thế như lúc vang lên lại ầm ầm như sấm, đặc biệt âm tà khiến lòng người lạnh lẽo.
Phụt!
Bạch Dữ không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
"Đúng là như ruồi bọ.
Suốt đời cũng chỉ có thể làm côn trùng đứng bên chầu chực ăn phân."
Hắn thản nhiên đưa tay lên lau khóe miệng, đầu cũng chẳng ngoảnh lại phun ra một câu.
Hít!!
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng hít không khí, ai cũng không ngờ Bạch Dữ dám buông lời này ra, trực tiếp gọi Tà Vương là ruồi bọ.
Người đến, không ai khác chính là Tà Vương.
Đám người cũng không ngờ hắn lại tự đến.
Không biết đã đến từ lúc nào mà bây giờ lại hiện thân.
Lời này giống như chọc giận hắn, người còn chưa thấy nhưng sương đen đã ngập một khoảng trời.
Nếu có Bạch Cửu hay là Bạch Đình ở đây thì có thể sẽ nhận ra sương đen này không bình thường.
Nhưng đám tiên đã quen phong cách hành sự của Tà Vương, biết hắn mỗi khi xuất hiện là âm trầm như vậy.
Có điều, họ nhận ra sương đen này càng ngày càng nồng đậm hơn, đặc biệt tà ác, khiến người lạnh run, nhao nhao tránh đi.
"Ngươi không cảm thấy ngươi rất thối, còn dám đi ra ngoài?"
Ấy vậy mà có người vẫn không biết sợ, tiếp tục khiêu khích.
Thế nhưng vẻ mặt của hắn không có vẻ gì là đang muốn chọc giận người kia, mà hắn thật sự cảm thấy như vậy, biểu hiện càng thêm quả quyết mà né đi thật xa, không muốn để cho sương đen kia nhiễm đến mình.
"Đạo tâm của ngươi rõ ràng đã bị nhiễm bẩn, ngươi còn không biết ngại mà đi ra ngoài?"
"Tà Vương! Ngươi đã bán trái tim cho Tà Thần, ngươi đây là muốn lật trời sao?"
Bạch Dữ giống như nhìn thấu được bản chất, câu câu chất vấn Tà Vương bên trong sương đen.
Mỗi lần hắn nói là sương đen lại thêm nồng đậm, nhộn nhào bất ổn.
Ầm rầm rầm!!
Đương lúc ai cũng khiếp sợ nghĩ sương đen sẽ lập tức bùng nổ, chiếm chọn Uẩn Thiên thế giới, đến cả đám thủ hạ của Tà Vương cũng hoảng sợ thì sấm sét từ nơi nào đánh xuống, ngoan chuẩn đánh thẳng xuống trung tâm của sương đen.
Thế nhưng lực độ không đủ, chẳng đánh tan được bao nhiêu sương đen.
Lúc này đám người mới phát hiện người đánh ra lôi điện là Bạch Dữ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dữ mang lôi điện ra ngoài, bình thường chỉ có người khác vào lĩnh vực của hắn mới được trải nghiệm lôi điện tẩy lễ.
Trước đó họ thấy hắn thật cường thế, câu câu đều chọc cho Tà Vương giận dữ, thế nhưng lúc này thấy hắn chẳng lay động mẩy may được người ta mới nhận ra hắn chỉ là một tiên nhân cấp Chân Tiên, còn Tà Vương là Đạo Tổ.
Có người cảm thán tận đáy lòng cho Bạch Dữ.
Người có gan không khiếp sợ Tà Vương nhưng không có năng lực đánh hắn, tất cả chỉ là hành đồng của vũ phu, không biết nhìn thời thế.
Nhưng Bạch Dữ giống như không biết mệt, không ngừng đánh xuống lôi điện.
Tất cả đều đập xuống một vị trí duy nhất, đạo sau mạnh hơn đạo trước.
Nhưng vì không tạo ra hiệu quả nên mới không khiến cho người ta chú ý.
Còn Tà Vương rõ ràng đã bị hắn chọc đến điên, sương đen không ngừng nhộn nhạo như mất khống chế, không hề hiện thân hay nói lời nào cả.
"Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ muốn quay đầu cũng không được nữa."
Bạch Dữ vừa nói vừa thả xuống lôi điện.
Không ai biết hắn vì cái gì khẳng định như vậy, nhưng tình huống của Tà Vương cứ như đang phụ họa cho lời của hắn, khiến đám người từ không tin cho đến không nhịn được mà bị thuyết phục, ngờ vực nhìn nhau.
"Có phải bây giờ ngươi nghĩ đợi ngươi hoàn toàn làm chủ Uẩn Thiên giới thì sẽ không có ai chê bai ngươi nữa? Dù không muốn nói lời này nhưng mà...!Tà chưa bao giờ thắng chính.
Ngươi đang ở trong ánh sáng nên ai cũng đều nhìn rõ ngươi đen thế nào.
Nếu hôm nay ngươi không đi ra, ở trong bóng tối âm thầm lớn mạnh, một lần bước ra đánh ngã toàn bộ Uẩn Thiên, vậy thì tốt rồi."
Có lẽ lúc đầu Tà Vương cũng định vậy, thế nhưng hắn thấy được nguy cơ trên người Bạch Dữ, tâm tư bị bóng tối bao phủ của hắn khiến cho lòng hoài nghi như được phóng đại ngàn vạn lần.
Những cảm xúc tiêu cực đó vừa là căn nguyên giúp hắn lớn mạnh, vừa khiến hắn mất đi