"Con có thể ở đây đến khi người không cần con nữa.
Con cũng có thể khiến các người sống lâu hơn.
Chỉ là cần về một chuyến để ấp nở nó."1
Bạch Cửu chỉ chỉ quả trứng trong lòng Bạch Dữ, đồng thời phất tay gọi nó đến đây.
Bạch Thụy trứng véo một cái chạy tới.
"Nó rất lỳ lợm."
Bạch Cửu không chút tự giác phun tào con mình.
"Không phải giống ngươi sao."
Nae trêu nó mèo chê mèo lắm lông.
Cái chuyện như nhảy tượng Thú Thần mà cũng dám làm, lá gan đủ lớn.1
Bạch Cửu lè lưỡi.
"Con ta lớn rồi.
Còn rất lợi hại."
Nae mĩm cười sờ sờ mái tóc mềm mượt của nó, ánh mắt lại có chút ươn ướt.
"May mắn thú nhân trưởng thành đều phải xa phụ mẫu, miễn ngươi sống tốt là được rồi."
Cậu không đến nổi không chấp nhận được.
Đến cả đứa lớn đang ở tộc người sói cũng mấy khi nhìn thấy đâu.
"A mẫu, người nói xem a bà mà nghe được chuyện này, có phải lại chửi Thú Thần nữa không?"
Bạch Cửu không muốn thấy cậu thương cảm, lái câu chuyện đi, vậy mà có chút tò mò ghé vào tai Nae hỏi.
Nae ngẩn ra một chút, sau đó bật cười.
Đúng thật trên đời này không sợ Thú Thần nhất chính là a bà Bạch Kỳ Thư của Bạch Cửu.
Dù tội lỗi cũng không phải hoàn toàn do Thú Thần, lại nói, Thú Thần đã làm rất tốt, đối với con dân của người càng không có gì phải chê trách.
Ai biết Bạch Kỳ Thư lại là người khác loại.
Có lẽ lá gan của Bạch Cửu là thừa hưởng từ a bà nó.
"Ta nghĩ a bà ngươi sẽ không đâu, dù sao cũng bởi vì duyên cớ kia mà ngài ấy đến đây, lại gặp a ông của ngươi, mới có chúng ta, mới có một nhà hạnh phúc."
Nae cười nhẹ.
"Nói cũng đúng.
A mẫu, con thật nhớ đồ ăn a bà làm."
Bạch Cửu bắt đầu thèm thịt, nước miếng cũng muốn ứa ra.
"Không phải ngươi không cần ăn nữa sao?"
Nae cười mắng.
Bạch Cửu cũng cười ngốc.
"Ngươi trở về, còn chưa có ai biết đâu.
Để cho a phụ ngươi đi săn, lại sẵn báo cho a ông, a thúc ngươi luôn.
Còn chúng ta đi tìm a bà đi hái rau."
Cuộc sống ở Thế Thú vẫn bình dị thân thương như vậy, mà Bạch Cửu ở tu chân bao lâu vẫn nhớ nhưng nơi này, cảm thấy đây mới là bến đỗ mang ý nghĩa đặc biệt của nó.
Vì để nhập gia tùy tục, Bạch Cửu đổi về mặc quần áo da thú đặc biệt của nó.
Sau đó nó nhìn lại Bạch Dữ.
Bạch Cửu: "..."
Bạch Dữ: "..."1
Nam nhân búng một cái vào trán tiểu chuột nào đó dám cười hắn.
"Hì hì hì, ngươi cũng đổi đi."
Tiểu chuột cười gian xảo kéo kéo tay áo bào của hắn.
Bạch Dữ nhìn nó một hồi, sau đó cũng nhận mệnh chiều theo ý nó.
Hắn phất tay trước ngực mình, chỉ trong nháy mắt, y phục trên người hắn biến mất, để lại một cái váy đính đầy vảy rồng.
Thế nhưng vảy rồng lại không phải cửu sắc như Bạch Cửu nghĩ, mà là màu đen tuyền.
"Ủa?"
Thế là nó nghi vấn nhìn hắn.
Bạch Dữ không thể nói hắn chê màu sắc long lân của mình được.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy nghi hoặc của nó, ôm trứng của hắn nhảy xuống khỏi ngọn núi.
Nae nhìn đứa con ngơ ngác, cảm thấy bạn đời của nó chắc là đã chịu đựng rất nhiều vì đứa con này của cậu.
"A mẫu, đi thôi."
Bạch Cửu rất nhanh đã nghĩ thông suốt, dự định có thời gian sẽ lấy ra trêu ghẹo hắn.
Còn bây giờ nó muốn đi hái rau.
Nó nắm lấy tay a mẫu, từ trên đỉnh núi không chút gánh nặng nhảy xuống.
Nae dù sao cũng biết bay, không có sợ hãi khi dùng hình người mà di chuyển trong không trung như vậy.
Đỉnh núi không quá cao nhưng lúc nhỏ Bạch Cửu chẳng dám nhảy, giờ cứ thế mà nhảy thôi.
Bạch Dữ đứng ở dưới đợi họ.
Nói nói, Bạch Dữ mặc váy long lân dài chứ không ngắn như thú nhân bình thường.
Váy bồng bềnh phủ đến mắt cá chân, long lân trông thì thật sắc bén nhưng lại không cho người ta cảm giác cứng đờ mà thật tự nhiên lay động theo bước chân của hắn.
Thân trên để trần, thân hình cao ngất, mái tóc trắng buộc hờ, đuôi tóc phủ đến đuôi váy, màu trắng và màu đen hỗ trợ cho nhau thật sự là quá chói mắt.
Bạch Dữ nhìn đôi mắt mê trai phát sáng của tiểu chuột, tự nhiên cảm thấy ăn mặc như vầy cũng rất được, khóe môi mỏng cũng không kiềm chế được nhếch lên.
Nae vô tình phát hiện, chỉ cười chứ không nói gì.
Cậu dẫn đầu đi trước, hai người Bạch Cửu sóng vai đi chung.
"Ngươi mà ăn mặc như này về tu chân giới, đảm bảo sẽ mê chết một đám tiên tử."
Bạch Cửu hí hửng