Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua năm ngày.
Mỗi ngày đều có tu sĩ lục đục chạy đến, cắm dùi ở xung quanh di tích.
Những tông môn gần thì đến trước, tông môn xa thì đến sau.
Bạch Cửu ở trong kết giới, cùng Bạch Dữ nhìn xem đám người từ khắp nơi tụ lại, náo nhiệt vô cùng.
"Đó là Chính Đao Tông."
Bạch Dữ chỉ vào đám người mặc y phục đồng nhất, màu trắng viền đen, hoa văn đao ảnh màu đen mà giới thiệu cho Bạch Cửu biết.
Chính Đao Tông có truyền tống trận liên kết với Ngũ Hổ Môn, nên họ đến được sớm.
Ngày thứ hai sau khi Bạch Cửu họ đến đây thì họ cũng đã tới rồi.
Bạch Dữ không lạ gì khi nhìn đến tu sĩ cấp bậc trưởng lão của họ.
Trong những tông môn nhất phẩm, trưởng lão đều là người có tu vi Hợp Thể kỳ.
Thái thượng trưởng lão là Đại Thừa kỳ.
Cấp bậc lão tổ sau màn đều là Độ Kiếp kỳ.
Lúc này đến đây, dự rằng cũng không chỉ có nhiêu đó đâu.
Đám người to bự đều sẽ núp đi nhìn xem tình hình rồi mới xuất hiện.
Chỉ mới năm ngày mà cả Bắc Thần đại lục đều tụ tập ở đây.
Và đương nhiên là sẽ có đánh nhau rồi.
Nguyên nhân đâu?
Chính đạo và ma đạo cùng đứng một chỗ, sao có thể bình thản hòa hợp sống chung được.
"Sao họ lại đánh nhau vậy?"
Bạch Cửu nhìn hai bên thế lực đã bắt đầu xào dưa bên dưới thì ngây ngô hỏi.
"Chính tà không hợp."
Bạch Dữ đơn giản nói.
Dù sao có nói rõ thì Bạch Cửu cũng không hiểu.
"Họ là kẻ thù của nhau sao?"
Giống như chim ác đen và bộ lạc chim Đại của họ vậy.
"Kiểu vậy đi."
Sao có thể không phải cho được.
Tà phái dù chỉ có ba phái, nhưng cũng làm cho chính phái sáu phái phải kiêng dè.
Không kiêng dè thì cứ thấy là chọi nhau.
"Quan trọng hiện tại là di tích động phủ."
Ngay lúc tinh anh đệ tử chính tà đôi bên sắp lao vào quần nhau, thì một âm thanh nổ tung bên tai đám người.
Đám chính phái đều ôm tai lùi về.
"Hừ! Nói thì nói đi, còn ăn hiếp hậu bối là lý gì?"
Ngay sau đó, một tiếng nói khác vang lên, chấn cho dư âm của lời kia tan biến.
"Tại họ yếu kém thôi."
Lần này là một giọng nữ đầy quyến rũ, lời nói ra còn mang theo mị hoặc khiến người mơ màng.
Tách!
Bên tai Bạch Cửu vang lên một tiếng búng tay, đánh tỉnh nó.
Bạch Dữ xoay cái đầu ngốc nghếch của tiểu chuột nhỏ về phía mình, hai tay ở bên tai nó thực hiện cấm chế phong bế.
"Hoàn hồn!"
Bạch Dữ búng vào trán nó một cái.
"Ta bị làm sao vậy? Bỗng nhiên nhìn đến một đám chim chóc, còn có rồng nữa..."
Bạch Cửu ngây ngô hỏi.
Bạch Dữ nghe nó nói mà đờ ra.
Gì mà chim chóc với rồng?
Huyễn âm của Bế Hoa lão tổ có tác dụng mê hồn, nghe vào sẽ khiến cho dục vọng của người nghe bị kéo ra.
Tiểu chút chít này lại thấy chim chóc với rồng?
"Nói cái gì vậy?"
Bạch Dữ tức cười mắng.
Chim chóc có khi là vì nhớ người thân, còn rồng? Là chỉ hắn sao?
Bạch Cửu bị mắng cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghẹo đầu suy nghĩ.
"Ngươi thấy rồng đang làm gì?"
Hắn tò mò hỏi.
Vậy mà Bạch Cửu lại lắc đầu không nói.
Nói ra đảm bảo Bạch Dữ người này sẽ đánh nó cho xem.
"Không nói?"
Nó càng như vậy Bạch Dữ càng muốn biết.
Hắn đưa tay bẹo má tiểu chuột ra hai bên, nguy hiểm hỏi.
Lần này tiểu chuột nhỏ rất cứng đầu, nhất định không nói.
Bạch Dữ dày vò nó một hồi, đến mức hai má nhỏ trắng nõn cũng đỏ ửng lên, cuối cùng cũng buông tha cho nó.
Thiết nghĩ, nó cũng chẳng có ý tưởng gì không tốt đẹp đối với hắn đâu.
Cùng lắm là nhìn đến hắn ăn hiếp nó, rồi ở trong lòng đối với hắn trả thù.
Rốt cuộc tiểu chuột nhỏ Bạch Cửu đã nhìn thấy cái gì trong mê huyễn đây?
Bạch Cửu ôm má nhỏ bực bội nhìn hắn, rồi cũng nhớ ra chuyện mới rồi.
"Nãy là có chuyện gì vậy?"
Bạch Dữ nghe nó hỏi thì đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
"Lúc nào ngươi nhìn thấy những hình ảnh kia?"
Hắn hỏi lại.
"Lúc nghe thấy một âm thanh mềm mại..."
Giờ nghĩ lại, Bạch Cửu cũng nói không ra được cảm giác của mình về giọng nói mới rồi.
Bạch Cửu đã nhìn thấy qua nữ tử ở đây rồi, nhưng nó không có nhiều hiểu biết.
Nên nó cũng không rõ giọng nói mới rồi là của nữ tử.
Chỉ biết là, nó rất mềm ngọt, như giọng của a mẫu khi đang chơi đùa cùng a phụ.
"Giọng nói đó có kèm theo huyễn âm thuật, có thể mê hoặc người nghe.
Giờ thì không sao nữa rồi."
Bạch Dữ