Ngũ Hổ Môn nằm ở phía Đông của đại lục Bắc Thần.
Nếu để Bạch Dữ hình dung đường đi của nó thì thật rất đơn giản, nó cùng Bắc Thiên thành và cổng vào Long giới nằm trên một đường thẳng, không chệch đi chút nào.
Mà di tích kia cùng Ngũ Hổ Môn và Bắc Thiên tạo thành một hình tam giác vuông.
Nếu thường nhân dùng ngựa để đi, thì năm ngày đường là có thể từ Bắc Thiên thành đến Ngũ Hổ Môn.
Còn tu sĩ đạp pháp bảo bay đi, thì dùng hai ba ngày là đến, này cũng tùy vào độ mạnh yếu của tu sĩ.
Nếu để cho một tu sĩ Độ Kiếp kỳ đi, chỉ cần rạch phá đường hầm không gian thì vài lần xuyên qua là có thể tới.
Còn bay đi cũng chỉ cần một ngày.
Cơ bản là Bạch Dữ không muốn dài dòng, nên đã mang Bạch Cửu xuyên qua không gian để đến nơi di tích xuất hiện.
Kết quả là, Bạch Cửu chịu không nổi áp lực không gian, vừa xuyên một lần nó đã tái mặt tái mày, ói lên ói xuống.
Cái này nó chẳng khác gì dùng truyền tống trận để đi vậy.
Quá trình thì nhanh đấy, nhưng không phải ai cũng chịu nổi.
Say tàu xe là bình thường thôi mà.
Bạch Dữ đỡ trán, ngẩng đầu nhìn trời đầy bất lực.
Này thì không rút ngắn được chút thời gian nào, mà còn chịu tội nữa.
Dù có đến sớm, Bạch Cửu cũng phải nằm dăm ba nữa tháng, mới bình phục lại được từ trong choáng váng.
Bạch Cửu dựa vào gốc cây quen đường ói đến thiên hôn địa ám.1
Cuối cùng nó choáng váng đến mức trực tiếp trở về nguyên hình.
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột nhỏ nằm phờ bên bãi nhầy ghê tởm, rất có xúc động quăng nó đi.
"Chít..."
Tiểu chuột nhỏ đáng thương nhìn hắn.
Bạch Dữ:...!
Kết quả, trên đường đến di tích động phủ xuất hiện một cảnh tượng, một đứa bé năm sáu tuổi phấn điêu ngọc trác có mái tóc trắng, y phục cùng màu, trên vai nằm một tiểu thú cưng cũng trắng...!Nhiều hơn đen mà không ngừng du tẩu giữa núi rừng.1
Để được nằm ở trên vai Bạch Dữ, Bạch Cửu đã bị hắn nhún qua nước vài lần, bay sạch mùi vị khó ngửi kia rồi, đối phương mới chịu từ bi hỉ xả mà cho nó nằm.
"Chít chít."
Bạch Cửu quen thói bắt đầu kêu loạn.
Nó cảm thấy ở trong nguyên hình vẫn là tốt nhất, được người mang đi sướng biết mấy.
Dù trong nguyên hình nó cũng có thể dùng phong linh căn để bay, nhưng có phương tiện vận chuyển tốt như vậy sao phải phí sức chứ.1
Nhưng chưa đợi nó hân hoan tìm chuyện để nói thì đối phương đã lạnh lùng uy hiếp.
"Nói tiếng người! Còn nói không được thì truyền âm.
Lại chít kêu xem ta có ném ngươi xuống không?"1
Bạch Dữ cảm thấy gân xanh trên trán giật thình thịch.
Hắn cũng không phải chuột, kêu như vậy hắn có nghe hiểu được đâu, tiểu chút chít.
"Chít..."
Bạch Cửu yếu ớt kêu.
Rồng chi mà hung dữ hà.
Tại sao ngươi phải gấp gáp đi như vậy?
Nhưng nó cũng không muốn bị ném xuống đâu...!Nên sau tiếng chít đó, nó cũng chịu truyền âm hỏi đối phương chuyện này.
Không gấp thì còn miếng canh nào húp?
Bạch Dữ lạnh nhạt đáp.
Họ cũng nói nó chưa mở ra mà.
Với cả, chúng ta chưa mời mà đã tự ý vào nhà người khác như vậy, có phải phép không?
Thú nhân tụi nó rất coi trọng nơi ở, không được phép mà xâm nhập thì chính là khiêu khích, bị đánh cũng không oan đâu.
Bạch Dữ liếc nó một cái, cũng không trách nó ngây thơ.
Đối phương đã chết tám đời rồi.
Bây giờ xuất hiện động phủ, đương nhiên là muốn người ta vào nhận truyền thừa của hắn.
Hắn đơn giản nói cho nó biết tiền căn hệ quả.
Tiểu chuột nhỏ gật gật cái đầu của nó, ý đã hiểu.
Tuy không thể xuyên qua không gian để đi, nhưng Bạch Dữ cũng chỉ mất một ngày để đến được vị trí của di tích.
Họ tất nhiên sẽ không làm chuyện dài dòng là đến Ngũ Hổ Môn trước rồi từ đó đi ra, mà theo đường chéo đi thẳng đến di tích luôn.
Sau khi đến nơi Bạch Dữ tìm một nơi tốt, thiết lập kết giới, rồi ở trong đó đợi ngày di tích mở ra.
Bởi vì họ đến sớm, nên gần khu di tích chỉ có người của Ngũ Hổ Môn, cùng một ít tán tu ở gần đó nghe tin nên đến trước.
Nhưng tán tu không dám đến gần chỗ người của Ngũ Hổ Môn, mà núp được xa, ẩn mình đi.
Đợi đông người hơn thì họ đi ra hợp sức dành lấy một chén canh.
Ngũ Hổ Môn không hề hay biết, nơi này đã xuất hiện một yêu thú vương cấp, còn là hàng hiếm.
Họ chỉ lo chăm