Bạch Cửu cảm thấy có chút lo ngại cho cơ mặt của lão.
Tuy cậu không hiểu lắm truyền thừa đạo thống gì đó mà lão nói nhưng cũng là tu luyện gì đó đúng không.
Nó đã có Bạch Dữ rồi, cần đến lão chi nữa.1
Nguyên Dã cẩn thận nhìn nó, muốn từ trong linh hồn của nó nhìn đến một tia ý muốn không như lời nó nói.
Nhưng không, đôi mắt kia, linh hồn kia vẫn trong suốt và thành thật như vậy.
"Ngươi không muốn nghe chút điều tốt đẹp khi làm đệ tử của ta à?"
Nguyên Dã nghĩ nghĩ, có khi nó không hiểu sự đời nên mới nói vậy.
Là một đứa nhỏ rất thành thật, lão thích.
"Được rồi, lão nói đi."
Xuất phát từ tâm tình kính già yêu trẻ, Bạch Cửu miễn cưỡng nghe.
Nguyên Dã rất có xúc động muốn đánh mông chuột nhỏ.
Nhưng mà ông vẫn nói.1
"Ta là một tán tu, nhưng tán tu chắc cũng ít ai đạt đến cảnh giới phi thăng như ta.
Tuy rằng ta cuối cùng cũng không thể phi thăng...!Còn phi hôi yên diệt nhưng những thứ ta có thể cho ngươi rất nhiều.
Những thứ bên ngoài kia cũng chỉ là một phần bé nhỏ thôi.
Nếu ngươi không muốn tu luyện đạo thống của ta thì chỉ cần giúp ta làm một việc, ta cũng có thể truyền lại cho ngươi"
Nguyên Dã chủ yếu là coi trọng tâm tính của nó, nếu không cũng không nói nhiều như vậy.
Còn truyền thừa đạo thống...!Mỗi người đều có con đường riêng, chưa chắc nó đã cần lão.
Điều lão có thể cho chính là tài nguyên tu luyện mà lão tích lũy bao nhiêu lâu nay.
Nhưng tâm nguyện chưa hoàn thành vẫn là mối bồi hồi trong lòng lão.
"Lão muốn giúp gì?"
Bạch Cửu không nói nhận hay không mà chỉ hỏi như thế.
"Ta có một kẻ thù, là người đã giết thê tử của ta.
Nhưng đối phương đã phi thăng.
Có lẽ ngươi không biết phi thăng là thoát ly Đồ Thiên đại lục này, đi đến một nơi tốt hơn để tiếp tục đạt đến vô thượng vị.
Đối phương đã đi, ta lại không thể phi thăng.
Nếu ngươi có thể phi thăng, có thể có khả năng thì hãy giúp ta giết hắn.
Mọi thứ ta có đều sẽ cho ngươi."
Nguyên Dã thê lương nói.
Lão nhân tóc trắng, khuôn mặt già rua lại chỉ đối với kẻ thù giết thê nhớ mãi không quên, dù chết vẫn muốn giết đối phương để báo thù.
"Lão chắc chắn sao? Lỡ có hiểu lầm, chẳng phải oan uổng đối phương?"
Tiểu chuột nhỏ bỗng nhiên thông minh ra, ngây thơ hỏi.
Nguyên Dã bị nó hỏi mà cũng ngơ ra.
Tình huống theo như ông biết là vậy.
"Không thì ngươi giúp ta hỏi trước, sau đó dựa vào phán đoán của ngươi mà quyết định có giết đối phương hay không?"
Nguyên Dã cũng không phải một lão ma đầu không nói lý.
Ông có thể vì thê tử kết tóc không đến trăm năm mà ôm mối hận này lâu như vậy cũng là người coi trọng tình nghĩa.
Bạch Cửu cũng cảm thấy ông lão này rất hợp ý mình, nhận cho lão cũng được, nhưng...!
"Ta có thể giúp lão chuyện này, nếu ta có khả năng.
Nhưng lão không cần cho ta cái gì.
Lão có thể tìm đến một người khác, bồi dưỡng đối phương vì ngươi làm một cái đảm bảo nữa.
Nếu đối phương tốt hơn ta, có thể trước đó phi thăng rồi báo thù cho ngươi thì không phải rất tốt.
Ta cũng không cần gì đó của ngươi."
Bạch Cửu thành thật nói.
Tuy mới gặp nhau nhưng Nguyên Dã cũng xem như nhìn được thật lòng hay giả dối trong lời nói của nó.
Dù ông cảm thấy lời nó nói không sai nhưng cũng không muốn nó ra về tay không.
Vậy nên lão chia làm hai số vật truyền thừa của mình, đưa cho nó một nữa xem như quà gặp mặt.1
"Đúng rồi! Lão có thể giúp một chút, đưa ta đến chỗ đồng bạn của mình được không?"
Bạch Cửu trước khi rời đi không gian nguyên thần thì nhớ ra, lập tức hỏi.
"Ta có thể mang ngươi đến chỗ đối phương."
Nguyên Dã gật đầu cười hiền từ.
"Đa tạ lão."
Bạch Cửu hớn hở nói.
Nguyên Dã phất tay, một chùm ánh sáng bao trùm Bạch Cửu, mang nó đi.
Ngay lúc nó vừa đi thì ở đây xuất hiện thêm một nam tử tuổi chừng hai mươi...!Nhưng đó cũng không phải chuyện của nó nữa.
Bạch Cửu chỉ tâm duyệt có rồng của nó.
...!
Bạch Dữ phất tay, thủy lôi lông yên tĩnh như đầm sâu lao đến chỗ Huyết Hồn lão tổ đang ẩn nấp.
Ầm ầm ầm!!
Cả động phủ rung lên không ngừng, mấy cây cột đá trong đại điện như muốn nút ra, mạng nhện chạy dọc theo cây cột, chẳng mấy chốc đã ầm ầm đổ xuống, bắn tung tóe khắp nơi.
Đám người bên dưới lật đật dùng né tránh, hoặc là