Bộp.
Bạch Dữ nương theo quán lực rơi xuống mặt đất trước mặt đám người Vân Hạc Môn.
Huyết Ma bên kia không hiểu tự nhiên sao đối phương ngừng tay nhưng trong thâm tâm cũng thở ra một hơi.
Đôi bên bỗng nhiên ngừng chiến khiến nhiều người khó hiểu, ánh mắt đều dồn về đứa nhỏ thâm tàng bất bộ lai lịch bất minh kia.
"Chít chít chít!!"
Bỗng nhiên lúc này một loạt tiếng kêu loạn của ấu thú vang lên khiến đám người hơi chuyển tầm mắt.
Từ lúc nào mà trong tay đứa nhỏ kia đã có thêm một tiểu bạch thử nhỏ đến thảm thương, còn bị ướt, có chút...!Khó coi.
"Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải đã bảo ở yên đó đợi ta đến tìm sao?"
Bạch Dữ chỉ vào trán nó mắng, rơi ngay vào giữa trận chiến, thật có tiền đồ.
"Chít chít chít chít chít...!"
Tiểu chuột nhỏ bị mắng ủy khuất tố cáo.
Cũng không phải nó muốn xuất hiện như thế.
Thủ phạm đang tìm kiếm đối tượng truyền thừa trong lòng có chút chột dạ.
"Nói tiếng người!"
Bạch Dữ nhức cả đầu nhéo nhéo lỗ tai nó.
"Chít..."
Nó oan lắm biết không, có nói được đâu.
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột nhỏ nước mắt lưng chòng nhìn mình, bộ lông ướt nhẹp lại thêm hai cái tai rủ xuống, nôm mới đáng thương làm sao.
Hắn ngẩn ra, thế mới nhớ không thể truyền âm được.
Trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cũng có chút vỡ nát, đầy bất lực.
Một màn đối thoại có chút hài hước này không hiểu sao khiến người ta có chút buồn cười.
Lại nói, đối phương bị lạc thú cưng nên mới vội vàng đi tìm đi.
Khúc Tử Nhi lúc này mới biết đối phương là gấp tìm một con bạch thử, nhưng thái độ của y đối với một tiểu thú so với bản thân thời gian qua thật sự là khiến Khúc Tử Nhi không vui nổi.
Đương lúc nàng muốn đến gần xoát độ tồn tại thì trời đất bỗng rung chuyển lên.
Bạch Dữ chỉ kịp nhét con chuột nhỏ vào ống tay áo thì một lực hút đã xuất hiện, ném hắn lên.
Bên ngoài động phủ, người người văng khắp nơi.
Ai nấy đều hoảng hốt sau khi nhìn đến bên ngoài thì mới hiểu, bản thân bị động phủ bài xích ra ngoài.
Động phủ trong ánh mắt của đám người cũng đóng kín lại, biến mất tăm.
Chủ nhân động phủ đã tìm được đối tượng tìm truyền thừa đạo thống của mình.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều nghĩ tới khi đứng vững bước chân.
Nhưng chưa đợi mọi người tản ra thì chiến hỏa đã nổi lên.
Tất nhiên là ma đạo cùng chính đạo đánh nhau rồi, lúc này không còn cái gì có thể ngăn cản họ được nữa, không đánh còn đợi đối phương bỏ chạy sao?
Khúc Tử Nhi vừa ra đã đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn tương lai cao lớn kia nhưng mãi vẫn không tìm thấy.
Nhớ lời thề của ngươi.
Bỗng nhiên lúc này một đạo truyền âm rơi vào tai nàng, nhưng Khúc Tử Nhi không thể nói được lời nào.
Bởi vì truyền âm nhập mật cũng phải nhìn đến đối phương.
Còn Bạch Dữ đâu?
Hắn đã tranh thủ hỗn loạn mà mang tiểu chuột nhỏ của mình rời đi.
Vì không muốn bị mấy vị lão tổ kia tìm thấy nên hắn đã dùng đạo tắc che giấu bản thân.
Một tu sĩ cấp bậc như hắn muốn trốn đi, cho dù có lật trời cũng chưa chắc tìm được.
Đám lão tổ biết vậy nên cũng không tìm kiếm lâu, nhưng lại để bụng chuyện này.
Để hay không để bụng Bạch Dữ không biết, hắn đang nghe tiểu chút chít kia không ngừng kể lại quá trình nó rơi vào động phủ, còn cùng lão nhân có thể là chủ nhân động phủ nói chuyện.
Đối với việc đối phương không nhận lời lão nhân kia Bạch Dữ rất hài lòng.
Còn về việc báo thù gì đó, tiểu chút chít này còn nhỏ như vậy, nói cũng còn quá sớm.
Nhưng mà nó cũng rất may mắn, rớt đi đâu cũng rớt vào nơi tốt đẹp, tuy quá trình mới đầu có chút...!Gay cấn nhưng mà không có nguy hiểm.
Bạch Dữ sau khi rời đi động phủ thì một đường hướng về phía tây mà đi.
Nhưng hắn không chọn thành thị nữa mà hướng bước chân về phía những sơn mạch, men theo đó mà đi.
Bạch Cửu cũng không cảm thấy có gì sai.
Việc quan trọng hiện tại của nó là...!Phân loại thảo dược.
Số thảo dược mà Bạch Dữ hái trong bách thảo viên nó tất nhiên là biết đến so với Bạch Dữ hiểu nhiều hơn.
Vậy nên công việc này chỉ có mình nó có thể làm.
Nhưng nhiều quá a.
Nhìn thiếu niên đang ngồi trong mớ linh thảo các loại, đôi tay cẩn thận đặt chúng vào trong ngọc hạp phù hợp