Tóm lại Bạch Dữ chẳng lấy cái gì cho mình.
tất cả đều là cho Bạch Cửu.
Hắn đối với nó sao có thể không tốt? So với cái vị sư phụ đã chết kia phải tốt hơn nhiều đúng không?
Bạch Cửu không biết, Bạch Dữ vẫn luôn để ý chuyện bản thân có nhận sư phụ hay không.
Hắn còn nghĩ sau này, nếu có người muốn nhận tiểu chút chít này làm đệ tử thì mình có vui hay không.
Vấn đề tất nhiên không phải ở trên tu vi tu luyện rồi.
Bạch Cửu dù chẳng cần ai làm sư phụ thì cũng có thể nhẹ nhàng tăng lên tu vi của mình.
Trừ việc nó có đón được lôi kiếp hay không.
Cái mà Bạch Dữ đương nhiên là trên đan đạo.
Đan đạo càng cao càng không dễ đi.
Hắn không biết Bạch Cửu có thể tự mình học được đến cao nhất không?
Chuyện này nói có lẽ hẳn còn quá sớm, nhưng thiên phú đan đạo của Bạch Cửu cũng không phải chuyện đùa đâu.
"Bạch Dữ..."
Đương lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ thì âm thanh mềm mại của Bạch Cửu truyền đến, hắn liếc mắt nhìn tiểu chuột nhỏ trên vai ý hỏi.
"Ngọn lửa kia có thể ăn được hả?"
Bạch Cửu có chút đáng thương nhìn hắn.
"Ăn vào sẽ làm hỏa linh căn của ngươi mạnh hơn, sau này cũng có một cái đảm bảo nếu lỡ như ta không có ở bên cạnh ngươi."
Bạch Dữ nhéo nhéo cái móng chuột trên vai mình, mềm giọng nói.
Bạch Cửu biết hắn lo cho mình.
Thôi kệ đi, nếu đối phương đã nói ăn được thì chính là ăn được.
Chưa kể y còn nói, khi nào mình đủ sức tiếp nhận thì mới dung hợp ngọn hỏa diễm có thể đốt cháy nó thành tro kia.
Thấy nó lại tiếp tục chìm vào diễn luyện, Bạch Dữ không biết nên vui hay buồn.
Đứa nhỏ tin tưởng mình như vậy...!
Bạch Dữ hắn không biết khóe môi mình đang cong lên một cái vô thức.
...!
Ầm ầm ầm!!!
Lôi điện nổ đì đùng, mấy chục dặm xung quanh lôi vân đều không có một bóng người hay yêu thú nào.
Bên dưới lôi vân có hai bóng dáng lớn nhỏ khác nhau.
Một đứa bé trên vai nằm một tiểu chuột chút xíu đang không ngừng nhận lấy tẩy lễ từ lôi kiếp.
Đây tất nhiên là lôi kiếp lục cấp của Bạch Cửu.
Lần này ra ngoài, từ thời điểm nó lên ngũ cấp cho đến bây giờ độ lôi kiếp lục cấp chỉ mới có ba tháng mà thôi.
Tốc độ thật sự là quá nhanh.
Theo tinh thần lực tăng lên cảm nhận của nó với linh khí cũng như sự chuyển hóa chân khí cũng mạnh mẽ hơn.
Mà thời gian đi đường nó toàn là tu luyện chứ không thể luyện đan hay làm cái gì khác, vậy nên quá trình mới nhanh như thế.
Lôi kiếp lục cấp bình thường cần đón đỡ sáu tia lôi điện.
Nhưng bởi vì cảm nhận đến Bạch Cửu mạnh mẽ cũng như sự hiện diện của Bạch Dữ mà lôi kiếp không chỉ thăng cấp mà số lượng cũng tăng đến mười.
Mười đạo lôi kiếp cấp độ cửu phẩm yêu tu.
Tiểu chuột nhỏ bị điện quang tẩy lễ, lông mao trên thân cứ lóe sáng không ngừng.
Nhưng hầu hết lôi điện đều bị Bạch Dữ hấp thu lấy.
Nếu Bạch Dữ chịu tám thì Bạch Cửu chịu hai.
Nhưng vì hai đó cấp độ cao hơn nó nhiều nên cũng không phải dễ chịu.
Tuy nhiên Bạch Cửu đến giờ đã chịu được sáu đạo lôi kiếp mà lông mao cũng chỉ tóe điện mà thôi, tinh thần vẫn còn rất tốt.
Bộ lông của nó sờ thì vẫn mềm mại đó nhưng độ chống chọi đã tăng lên rất nhiều.
Dù vậy, trong mắt Bạch Dữ nó cũng chỉ nhiều hơn tí ti thôi.
Đối với lôi điện là thế nhưng với công kích vật lý thì cũng chẳng thấm vào đâu, vẫn có thể chảy máu thấy xương liền.
Như lúc này đây, nếu để nó tự mình nhận lôi điện, đảm bảo sẽ chẳng còn cái lông mao nào cả.
Còn bây giờ nó chỉ nhận lôi điện từ người hắn truyền đến mà thôi, như bị truyền điện ấy, cũng rất dễ chịu.
Để đảm bảo trái tim của hắn và bộ lông vốn chẳng thuần màu của nó được an toàn, hắn vẫn nên hứng lôi kiếp cho nó thì hơn.
Bạch Cửu nào biết tâm tình nữa sống nữa chết của hắn, nó bị điện giật đến nằm phờ ra trên vai Bạch Dữ, có nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương.
Chỗ họ chọn để độ kiếp là một sơn mạch lớn có tiếng tăm ở đại lục Bắc Thần nhưng lại không phải là một trong hai hang ổ của yêu thú.
Ở đây, theo nhìn nhận của Bạch Dữ cũng chỉ có yêu tu cấp tám, cấp chín gì đó.
Nhưng Bạch Dữ không có biết, trước khi hắn đến đây