Cuối cùng Bạch Dữ cũng chỉ dọa nó mà thôi.
Bạch Cửu ngồi trên vai Bạch Dữ.
Mới đầu thì nó căng thẳng đến nhắm tịt mắt, nhưng sau đó lại không cảm thấy chút chấn động nào, lúc này nó mới mở mắt ra.
Nhìn đến cảnh tượng nơi này, nó vẫn rất kinh ngạc.
Long giới chủ yếu là sơn mạch, từng nhánh nhỏ lớn khác nhau, đồi núi chập chùng chứ không có rừng rậm mênh mông.
Trong những dãy sơn mạch cũng có cây cối nhưng không tính là cái gì.
Ngược lại, nơi này có rất nhiều sông suối ao hồ.
Cũng không biết những nơi khác thế nào, nhưng trước mắt Bạch Cửu thì chính là vậy.
Xung quanh đỉnh núi của Bạch Dữ là một dải đồng bằng không nhiều cây cối.
Một con sông từ đâu tới uốn lượn quanh nơi này rồi chạy đi mất.
Ngoài ra, nơi này còn có rất nhiều ao hồ lớn nhỏ.
Bạch Dữ đưa nó đến một hồ nước khá lớn, Bạch Cửu có thể nhìn đến từng con cá màu bạc đang bơi lội bên trong.
Đôi mắt đậu đen của nó sáng lên.
"Chít chít!"
Nó kêu lên, thiếu điều muốn nhảy vào đó.
Mấy con Bạch Long ngư đang nhàn nhã bơi lội cũng không vì nó mà hoãn lại tư thế bơi.
Lâu lâu chúng còn sẽ nhảy lên mặt nước, phơi mình dưới ánh nắng, phô bày tấm thân tuyệt đẹp trước mặt hai thú.
"Chít chít chít!"
Bạch Cửu nhảy dựng lên, kích động đến mức nắm tóc Bạch Dữ kéo kéo.
Một cái móng nhỏ chỉ vào con cá trong hồ, ý bảo hắn mau đi bắt.
Bạch Dữ cảm thấy biểu tình của nó rất hài hước nên tha thứ cho nó chuyện nắm tóc mình.
Hắn đưa tay ra phía trước rồi làm ra tư thế nắm.
Một xoáy nước thình lình hiện ra bên dưới thân con Bạch Long ngư đang nhởn nhơ kia.
Nó vùng vẫy muốn thoát ra, quanh thân còn xuất hiện vài luồn phong nhuận, muốn phá tan vòng xoáy nhưng không được.
Cuối cùng nó vẫn bị xoáy nước xiết lấy, lôi lên bờ.
"Chít chít chít!!"
Bạch Cửu hai cái móng nhỏ chạm vào nhau liên tục, ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Dữ.
Trong đầu Bạch Dữ lập tức hiện lên ba chữ "vỗ mông ngựa", có chút hài lòng mà nhướng lên mày ngài.
Bạch Dữ chỉ bắt một con thôi, cũng không thèm đi nơi khác mà ngồi ngay đó, nhìn vật nhỏ kia...!Làm cá.
Bạch Cửu trong hình hài đứa nhỏ phấn nộn, một tay cầm con cá, một tay cầm đoản đao mượn của Bạch Dữ.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà đánh vẫy, làm sạch con Bạch Long ngư xấu số.
"Hô, bình thường ở nhà có người phục vụ không chịu, cứ phải chơi ngu...!Giờ còn phải tự mình làm cá nữa...!Lần sau nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà..."
Bạch Cửu vừa làm cá vừa đáng thương kiểm điểm bản thân.
.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Bạch Dữ nhướng mày nhìn đứa nhỏ đang lẩm bẩm ở kia, một chút cũng không hề hay biết mấy lời nó tự nói đều chui hết vào tai hắn.
Hắn cảm thấy nên đánh giá lại khả năng đứa nhỏ ngốc manh này là có mưu đồ mới trà trộn vào đây.
Hắn thật sự rất muốn hỏi...!Mà hắn cũng hỏi thật.
"Nhà ngươi ở đâu?"
Bạch Cửu đang chăm chú làm cá, nghe hắn hỏi thì giật mình từ trong kiểm điểm thoát ra, đưa mắt nhìn đứa nhỏ đối diện.
"Nhà tôi ở thế thú, chẳng biết cách nơi này bao xa nữa."
Nó buồn bả cúi đầu.
Nó chẳng ngây thơ mà cho rằng nơi này vẫn còn là thế thú của nó...!Nhưng rốt cuộc là cách bao xa, làm sao để về?
Thế thú?
Bạch Dữ ở trong lòng nhẩm từ này mấy lần nhưng vẫn không biết nhớ ra cái nơi này này là ở chỗ nào.
Chẳng lẽ không phải ở Bắc Thần?
"Còn đây là nơi nào? Tại sao ngươi có thể bay mà không cần cánh được? Còn làm rất nhiều cái lạ?"
Hắn đang suy nghĩ thì mấy câu hỏi liên tục chạy đến khiến hắn trợn mắt.
Bạch Cửu ngóng trông nhìn đứa nhỏ kia.
Bạch Dạ nhìn nó trầm tư một chút.
"Bắc Thần đại lục, Long giới long tộc."
Hắn vừa nói vừa quan sát đứa nhỏ kia.
Nhìn đến biểu tình mờ mịt của nó mà ở trong lòng chấp vá lại hiểu biết về đứa nhỏ này.
Bạch Cửu thật sự rất tuyệt vọng, xem ra khả năng nhờ người này đưa nó về là không thể thực hiện.
Đối phương có vẻ cũng không biết thế thú ở đâu? Mà Bắc Thần...!Nó cũng không biết là ở nơi nào.
"Vậy làm sao ngươi bay được? Người ở đây đều kỳ lạ như vậy sao?"
Nó tiếp tục hỏi vấn đề mà nó đã tò mò từ lúc đầu, đôi mắt gấp gáp nhìn đứa nhỏ kia.
Bạch Dữ nhìn đứa nhỏ rõ ràng là