Con Bạch Long ngư xấu số mà Bạch Dữ bắt không hề nhỏ.
Nó dài hơn một gang tay, mập như cẳng chân của đứa nhỏ, thiết nghĩ một con là Bạch Cửu đã ăn no rồi.1
Này là không tính linh khí trong thân con cá.
Nếu tính, một tu sĩ luyện khí kỳ ăn nữa con cũng sẽ tiêu hoá không nổi mà nổ banh xác.
Nhưng Bạch Cửu đúng là khác.
Nó cảm thấy con cá này đủ cho nó ăn, vì ở nhà cũng ăn như vậy, có khi còn hơn.
Tuy nhiên, sau khi đến đây nó đã bắt đầu tu luyện, mà cá còn có linh khí nên phần nó nhận được không chỉ là thịt cá.
Vì vậy mà khi ăn hơn nữa con, nó đã thấy lửng bụng rồi, ăn hết con cá bụng nó đã căng tròn.
"Có thấy bụng căng không?"
Khi nó đang nằm phơi bụng trên tảng đá bên cạnh thì nghe được âm thanh mềm nhũn, chẳng khác mấy gì so với nó nhưng ngữ khí lạnh hơn, nó gật đầu.1
"Có nhớ cách vận hành kinh mạch mà mới nãy đã làm không?"
Bạch Dữ lại nói.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cái bụng nhỏ tròn quay kia đang dần xẹp xuống, với tốc độ mà mắt thường có thể thấy thì nhướng lên mày nhỏ.
Đương lúc hắn nghĩ đứa nhỏ này lại không biết cách thoát ra nữa, thì Bạch Cửu đã dùng tay xoa xoa bụng nhỏ đang thoải mái của nó mà thở ra một hơi.
Theo lý mà nói thì khi tu luyện, tứ chi không thể hoạt động...!Bạch Dữ trong lòng cũng phải tán thưởng nó lanh lẹ.
Bạch Dữ nghĩ, nếu nó xem tu luyện như hít thở thì...!Tu luyện của tu sĩ tu chân giới đa phần là phải tĩnh tâm, ngồi xếp bằng theo đúng tư thế.
Trường hợp nằm ngủ cũng có thể tu luyện là rất hiếm nhưng cũng yêu cầu tĩnh tâm.
Tĩnh tâm tùy căn cơ*, căn cốt*, ngộ tính* của mỗi người mà nhanh hay chậm.
Có người vừa nghĩ là đã có thể tĩnh tâm.
Có người có khi phải mất vài tức* thậm chí là trăm tức cũng chưa chắc tĩnh tâm được.
Họ còn có thể bị ảnh hưởng bởi ngoại giới nữa.
*Căn cơ chính là tu vi của một người, càng cao thì càng thâm hậu.
*Căn cốt là phần cốt tủy của mỗi người khi mới sinh ra đã có hoặc do ngoại vật làm thay đổi.
Là căn nguyên trên quá trình tu luyện.
Ví như một người có linh căn đơn thuộc tính, nhưng căn cốt lại tầm thường thì cũng chưa chắc bằng một người có linh căn ba thuộc tính, nhưng căn cốt hiếm thấy như chí dương cốt, huyền âm cốt...!
*Ngộ tính nói thẳng là thông minh, nói một hiểu mười, từ một suy ra ba.
Nhưng phần thông minh này chỉ nói trên con đường tu luyện thôi.
Bởi vì không thiếu thiên tài có thiên phú tu luyện cao nhưng đầu óc thì đần.
Nói như kiểu tất cả tâm trí chỉ dồn lên việc tu luyện, còn những thứ khác không quan tâm.
Những người như vậy thường ít để ý đến ngoại giới.
*Tức là hơi thở.
Trường hợp tẩu hoả nhập ma cũng là do tâm không tĩnh trong quá trình tu luyện.
Nhưng nó phải dựa trên nhiều yếu tố, nên không giống như tu luyện bình thường khi cơ thể cùng tâm khí thần sung túc.
Yêu tộc so với tu chân giả thoải mái hơn, họ có thể tu luyện trong bất cứ tư thế nào miễn là ngộ tính tốt, có thể nhanh chóng tiến nhập trạng thái tu luyện.
Như Bạch Dữ hắn, chỉ cần nhắm mắt là có thể tu luyện, còn có thể chìm đắm trong trạng thái tĩnh tâm sâu*, quên mất cả ngoại giới.
Nhưng đó là hắn đã có một thời gian dài từ lúc bắt đầu tu luyện, lại thêm căn cơ thâm hậu mà thôi.
*Trường hợp này rất hiếm thấy, một lần xuất hiện là làm ít công to.
Nhưng nếu không có một hoàn cảnh an toàn mà tiến nhập tĩnh tâm sâu rất dễ bị ám toán bởi kẻ có tâm tư xấu.
Bởi vì lúc này họ hoàn toàn không thể cảm nhận đến ngoại giới.
Nếu muốn Bạch Dữ nói về trường hợp của Bạch Cửu, hắn chỉ có thể quy kết cho căn cốt của nó vốn đã thích hợp cho việc tu luyện, còn ngộ tính...!Yêu thú cũng không quá coi trọng cái này, bọn họ đều là dựa vào bản năng để tu luyện, coi trọng truyền thừa và căn cốt.
"Về thôi."
Bạch Dữ đứng lên nói.
Bạch Cửu sắp thiu thiu ngủ bị hắn gọi tỉnh.
Nó ngốc ngốc rồi dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì Bạch Dữ đã đi.
Ạch!
Bạch Dữ nghe tiếng động trầm đục này thì bất giác quay đầu lại.
Đứa nhỏ nằm úp sấp trên đất, khuôn mặt đầy hoang mang không rõ tại sao bản thân lại té...!Cũng không khóc không nháo, trông mới thương làm sao.
Bạch Dữ tự nhiên có chút vui vẻ, từ bi mà quay trở lại đỡ nó dậy.
Da thịt đứa nhỏ mềm mại bị đất đá sắc nhọn cắt bị thương, tứa máu.
Bản chất yêu thú da dày thịt béo, vốn không nên dễ bị thương như vậy.
Bạch Dữ quy kết cho nguyên hình của đứa nhỏ.
"Không đau?"
Bạch Dữ hỏi khi nhìn