Quan sát một hồi, cuối cùng Bạch Dữ cũng tìm được nơi tốt.
Không giống như những tông môn ở Bắc Thần đại lục thường sẽ chọn những sơn mạch để dựng tông môn, Cổ Thiên Điện lại nằm trong một tòa thành.
Ngoại trừ xung quanh nó có người tuần tra canh giữ ra thì hoàn toàn không có tường thành bao vây.
Tất nhiên xung quanh nó vẫn có kết giới bao phủ, người ngoài không được cho phép mà đi vào sẽ chạm đến kết giới.
Ngay lập tức tuần tra hộ vệ sẽ nhào đến.
Nhưng nhìn từ bên ngoài nó lại rất gần gũi với dân chúng.
Kiểu như họ chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến thánh điện tôn nghiêm trong lòng họ vậy.
Để thu thập tín ngưỡng lực, Cổ Thiên điện đã làm hết mức có thể, làm đến không thể chê được.
Cũng chính vì vậy, nó lại trở thành cơ hội cho Bạch Dữ.
Hàn Tuyết chỉ lo suy nghĩ vẩn vơ, lúc nhận ra được thì hai người đã đi đến khu vực đông đúc nhất Thánh thành.
Nàng nhíu mày nhìn Bạch Dữ đi vào con đường có những sạp hàng đơn sơ.
Nơi này là khu buôn bán lớn nhất Thánh thành, thường là do các tán tu bày sạp để trao đổi đồ vật mình có với người khác.
Vậy nên đâu đâu cũng có những tiếng rao mua trả giá náo nhiệt vô cùng.
Nhưng Hàn Tuyết lại không thích những tiếng ồn này.
Nhìn Bạch Dữ nhàn nhã đi lại, Hàn Tuyết dù rất muốn lôi người ra nhưng cũng không có hành động gì khác, ở bên cạnh khó chịu mà bồi hắn đi tiếp.
Bạch Dữ dư quang liếc qua Hàn Tuyết, cười cười.
Hắn biết kết quả sẽ là như vậy.
Cái gọi là Thánh nữ, dù cho có miệng nói gần gũi với dân chúng nhưng nàng ta luôn tiềm tu nơi thanh tĩnh, nào có khả năng đến những chốn đông người như vậy.
Bạch Dữ cũng không phải muốn Hàn Tuyết khó chịu mới dẫn nàng ta đến đây.
Quan trọng là dựa vào nơi này để tạm thời thoát khỏi Hàn Tuyết.
Càng đi sâu vào trong thì khoảng cách giữa người với người càng thu hẹp lại.
Hàn Tuyết càng thêm khó chịu mà lắc mình khỏi sự va chạm của người khác.
Ở nơi ngư long hỗn tạp này không phải ai cũng để ý đến Hàn Tuyết là Thánh nữ Cổ Thiên Điện.
Họ cũng không nghĩ một Thánh nữ như nàng sẽ đến những nơi như này.
Vậy nên, dù Hàn Tuyết như một đóa bạch liên tinh khiết hiện hữu ở đó thì cũng không khiến người ta tránh né với nàng.
Mà Hàn Tuyết dù có thể dùng sức mạnh đẩy đám người xung quanh mình ra mười hay trăm trượng thì nàng cũng sẽ không làm vậy.
Nói sao thì hình tượng nàng ta xây dựng cho mình cũng là gần gũi với chúng dân.
Tình huống lấy đá đập vào chân mình như này Hàn Tuyết lần đầu tiên cảm nhận được.
Đối với Bạch Dữ đã khiến nàng lọt vào tình cảnh này dù thích cũng sinh hận hận.
Nhưng mà...
Nàng mãi lo bực bội, vậy mà lạc mất người nam nhân kia.
Hàn Tuyết dừng lại bước chân, mặt lạnh nhìn dòng người qua lại đến nước chảy cũng không lọt.
Khi nàng nghĩ dùng thần niệm mình gieo trên người Bạch Dữ để tìm y thì sắc mặt khó coi lên.
Đối phương thật sự có thể che dậy thần thức của nàng.
Nhận ra điều này, Hàn Tuyết mặt càng lạnh hơn.
Thần thức không chút giữ lại mà bắt đầu bao trùm toàn bộ Thánh thành.
Nàng không tin đối phương có thể ở dưới mí mắt nàng trốn thoát được.
Mặc kệ bao nhiêu người bị thần thức của mình làm kinh động, Hàn Tuyết vẫn giữ nguyên như vậy nhìn xem khắp nơi.
Vậy mà không tìm thấy bóng hình nào của người kia.
Đương lúc nàng muốn vận động người của thánh điện tiến hành tìm kiếm thì...!Đối phương lại chủ động hiện thân.
Hàn Tuyết mặt không biểu tình lắc mình, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh Bạch Dữ, người đang thản nhiên xem xét một sạp hàng cách đó không xa.
Đối phương chỉ cách nơi Hàn Tuyết đứng lúc nãy có hai trượng hơn.
Nhưng mới nãy Hàn Tuyết cũng không có nhìn thấy?
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia đối phương đã làm gì? Hay bản thân nàng bị làm sao?
Nàng cảm thấy bản thân không hề bị mê hoặc, hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhưng nếu đối phương có thể trốn khỏi thần thức của mình thì tại sao lại không thừa dịp trốn đi?
"Mới nãy ngươi đi đâu?"
Hàn Tuyết nghĩ mãi không thông, mặt vô biểu tình mà hỏi.
Bạch Dữ lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Mà ánh mắt này được Hàn Tuyết lý giải thành: Mắt nàng bị mù hay gì mà không thấy?
Hàn Tuyết nắm chặt tay, rất muốn đấm cho hắn một cái.
Nhưng trong lòng