Lời này của hắn càng khiến Hàn Tuyết khinh bỉ hơn.
Nếu nó là một loại linh thạch dùng để luyện khí gì quý hiếm thì cũng không nói đi, nhưng Hàn Tuyết nhìn không ra.
Cùng lắm nó chỉ là một cục đá vô danh vô dụng, để cái danh sắc bén thôi thì ai sẽ mua.
"Để ta xem nó cứng rắn sắc bén cỡ nào..."
Hàn Tuyết mỉa mai muốn bắt lấy nó từ trong tay Bạch Dữ thử xem nhưng bị hắn tránh đi.
"Có thể nói cho ta biết nơi ngươi nhặt nó không? Ta có thể trả thêm tinh thạch."
Bạch Dữ không quan tâm, tiếp tục hỏi chủ sạp.
Chủ sạp thấy thái độ muốn mua nó của hắn thì hơi bất ngờ, nhưng cũng nói.
"Có thể.
Là ở gần một hòn đảo cách Hải Thần Tông tám dặm về phía Bắc, nhìn từ xa có hình thù như một con thiềm thừ.
Nhưng lúc tìm thấy cái này ta cũng đã lại tìm xung quanh, không hề tìm được cái thứ hai."
Chủ sạp nói được rõ ràng, cũng không để cho hắn đi công cốc.
Bạch Dữ tất nhiên là biết nó không có cái thứ hai.
"Cái này ngươi bán sao?"
Bạch Dữ gật đầu, lúc này mới hỏi giá.
"Ta chỉ là nghĩ nó đặc biệt, dù không nhận ra nó có thể làm cái gì nhưng cũng trưng lên xem thử.
Ngươi cho giá đi, nếu được ta sẽ bán."
Chủ sạp ngay thẳng nói.
Cạch.
Hắn vừa nói xong thì một viên tinh thạch cực phẩm đã rớt xuống, chạm vào mặt gỗ của sạp hàng, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Đủ không?"
Bạch Dữ hỏi.
Chủ sạp giống như bị đơ một chút, nhưng hắn cũng nhanh nhẹn phản ứng lại.
"Quá nhiều."
Chủ sạp lắc đầu nói.
"Ta thích, đa tạ."
Bạch Dữ nói xong thì rời đi.
Hàn Tuyết hậm hực đi theo.
"Ngươi bị ngốc à, dùng một viên tinh thạch cực phẩm mua một cục đá?"
Nàng nhìn nãy giờ cũng không nhìn ra biểu tình kích động nào của hắn, tại sao hắn lại mua một thứ vô dụng như vậy? Bộ tinh thạch là rau cải trắng sao? Còn là tinh thạch cực phẩm?
Bạch Dữ không quan tâm nàng ta, một đường trở về thánh điện.
"Này!"
Cạch.
Mặc kệ nàng dò hỏi thế nào Bạch Dữ cũng không nói, đóng cửa tiễn khách.
Hàn Tuyết nhìn cách cửa phòng trước mặt, rất có xúc động muốn đánh sập nó.
Nàng hậm hực dậm chân, đưa tay lên dí dí với cửa phòng.
Bạch Dữ ở trong phòng nghe tiếng bước chân đi xa của Hàn Tuyết thì cười cười.
Hắn ngồi xuống giường, trên tay xuất hiện phiến đá hắn mới dùng một viên cực phẩm tinh thạch để mua.
Trong mắt người khác, nó không hề đáng giá, nhưng trong mắt Bạch Dữ, một vạn viên cũng đáng giá.
Người khác nhìn vào chỉ nghĩ nó là một phiến đá vô dụng, bởi vì nhiều năm nằm dưới biển sâu nên phong hóa dữ dội.
Có điều, đó chỉ là bề ngoài.
Còn bản thân nó không hề có tổn hao gì.
Bạch Dữ nắm phiến đá trong tay, dùng lực.
Phăng!
Âm thanh trầm đục nổ tung, phiến đá trong tay Bạch Dữ thoáng chốc thay đổi hình dạng.
Lớp hóa thạch bên ngoài biến thành bụi phấn rớt xuống, để lộ chân thân của thứ kia.
Nếu Bạch Cửu ở đây, đảm bảo nó sẽ nhận ra ngay.
Bởi vì thứ này giống hệt thứ mà Bạch Dữ cho nó lúc rời khỏi Long giới lần đầu tiên.
Đúng vậy, trong tay Bạch Dữ là một miếng vảy rồng, còn là một mảnh nghịch lân.
Rồng có nghịch lân, là phần vảy cứng nhất của rồng nằm ở trước tâm đảm.
Khi một con rồng trưởng thành thì nó sẽ rụng xuống, lại tới trăm vạn năm sau cũng chưa chắc rụng cái thứ hai.
Nên nó quý giá vô cùng.
Có điều, nó chỉ quý khi người ta nhận ra nó cũng như biết cách dùng.
Lại nói, miếng vảy rồng này cũng không phải của Bạch Dữ.
Miếng của hắn đã cho tiểu chút chít.
Còn miếng này...!Là của phụ thân hắn, vốn dĩ nên nằm trên người mẫu thân hắn mới đúng.
Vậy mà nó lại nằm ở dưới biển của Đông đại lục...
Lần này rời khỏi Long giới đến di chỉ cổ thành là do Long tổ của long tộc tiên đoán nơi đó có tung tích của phụ mẫu hắn.
Nhưng biến cố xảy ra đến giờ hắn cũng không nhìn thấy một chút tung tích nào của phụ mẫu.
Đến Đông đại lục là ngoài ý muốn, Bạch Dữ luôn nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này...!Dù cho bây giờ có cơ hội trở về thì hắn cũng sẽ không đi.
Ít nhất lúc này đây, hắn nhìn đến tung tích của mẫu thân.
Hắn nhất định phải tìm được người.
...
Bạch Cửu hôm đó cùng Đông Ninh nói chuyện xong thì luôn ở đợi Đông gia gia câu được cá.
Bình thường Đông gia gia câu cá xong sẽ mang nó đến Thánh thành để bán.
May mắn