Lời của Phó Gia Bảo vừa dứt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không hiểu nổi mà nhìn hắn.
Bởi vì chuyện bịa đặt lần trước lúc về lại mặt, người của Lâm gia vốn đã không thích Phó Gia Bảo rồi, giờ phút này nghe hắn nói như vậy, vừa nghi ngờ vừa cảm thấy mất hứng, Lâm đại ca lên tiếng nói: "Ngươi đây là có ý gì? Còn muốn hãm hại muội muội ta lần nữa?" Ban đầu vốn chỉ nghĩ đơn giản là hai nhà tụ tập cùng ăn mừng tết Đoan Ngọ và xem hội đua thuyền rồng, thế mà chẳng hiểu làm sao Phó Gia Bảo vừa mới vào phòng bao đã bắt đầu nhảy ra gây sự, thái độ không thích của hai anh em Lâm gia đối với Phó Gia Bảo lại càng sâu đậm thêm một tầng.
Phó Gia Bảo chỉ cho là hiện tại người Lâm gia vẫn còn đang bị Lâm Thiện giả lừa gạt, làm cho mơ hồ, cho nên hắn cũng không tức giận, hay oán trách gì bọn họ, mà chỉ phất tay một cái nói: "Ta biết các người đều bị nữ nhân này qua mặt, cho nên mới không nhìn rõ chân tướng, có điều chờ nghe ta nói hết, các người liền sẽ biết ngay, Lâm Thiện Vũ đang đứng ở trước mặt các người lúc này, không phải là con gái lớn của Lâm gia các người."
Mấy lời này của Phó Gia Bảo hoàn toàn làm cho mọi người như rơi vào vùng sương mù, mơ hồ, không nghĩ ra được cái gì cả, Phó lão gia cũng khó hiểu mà nhìn hắn, sáng sớm nay đứa con trai này của hắn đã thần thần bí bí bàn giao hắn một ít chuyện, hắn còn tưởng rằng có chuyện lớn gì sắp xảy ra, suốt đoạn đường từ nhà tới Phúc Yên lâu hắn không cách nào bình tĩnh, an tâm cho được, không nghĩ tới Phó Gia Bảo lại ở ngay trước mọi người mặt làm ra một màn này.
Hắn vội vàng trấn an người một nhà Lâm gia đang cực kỳ phẫn nộ, lại quay sang trách mắng Phó Gia Bảo: "Còn không mau im miệng lại! Ngươi đang nói mê sảng cái gì đó!"
Hôm nay Phó Gia Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, người cũng đã mượn đủ, khẩu khí nói chuyện cũng tăng thêm mấy phần, hắn một tay chống nạnh hùng hồn nói: "Đợi lát nữa ta nói ra chứng cứ rồi, các người sẽ biết ta không phải đang gây chuyện, hồ nháo!" Ở trong mắt tất cả mọi người, Phó Gia Bảo hắn chưa từng có làm ra chuyện gì đứng đắn, bây giờ hắn muốn khiến cho đám người này mở mang một chút tầm mắt! Còn có Lâm Đại cô nương đáng thương kia nữa, nể tình nàng cùng hắn có hôn ước, hắn cũng phải đứng ra thay nàng báo thù!
Phó Gia Bảo nói xong, liền xoay người đối mặt với Lâm Thiện Vũ.
Bởi vì lúc trước vẫn còn lưu lại ám ảnh đáng sợ, cho nên lúc Phó Gia Bảo đối diện với Lâm Thiện Vũ còn có chút bỡ ngỡ, có điều rất nhanh sau đó hắn liền trấn định lại.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cẩn thận đối chiếu, so sánh mọi chuyện với những tình tiết bên trong quyển < Uống rượu giang hồ >, Lâm Thiện Vũ biết võ công, nhưng võ công của nàng hẳn là không cao lắm.
Nếu như mấy người bọn hắn muốn đấu một đối một khẳng định là đánh không lại Lâm Thiện Vũ, chẳng qua hiện giờ trong tay hắn còn có mấy chục gia đinh nữa, chỉ cần đồng loạt xông lên, cho dù không thể tổn thương được Lâm Thiện Vũ nhưng cũng có thể chế trụ được nàng, đến lúc đó mọi người liền có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Thiện Vũ, sau đó đồng tâm hiệp lực đem nàng đến cho quan phủ trị tội!
Nghĩ tới đây, trái tim Phó Gia Bảo liền phanh phanh đập liên hồi, cảm thấy mình dường như đã trở thành một đại hiệp chuyên trừ gian diệt ác trong truyện võ hiệp rồi, chuyện hắn làm lúc này chính là đang giải cứu những con dân u mê vẫn còn đang bị Lâm Thiện Vũ lừa gạt mê hoặc này!
Nghĩ đến đây, hắn càng đứng thẳng lưng hơn, lý lẽ hùng hồn, hai tay chắp sau lưng nói với Lâm Thiện Vũ: "Ngươi che giấu rất khá, đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chính những bút tích ngày ấy ngươi lưu lại đã làm bại lộ thân phận của ngươi!" Hắn vừa nói vừa muốn dùng mấy đầu ngón tay rút một tờ giấy Tuyên Thành từ trong ngực áo ra, ai ngờ tờ giấy kia không biết sao lại lọt sâu xuống dưới phần thắt lưng, hắn kéo một lúc cũng chưa kéo ra được, kéo thêm hai lần ba lần cũng vẫn không kéo ra được, đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người, Phó Gia Bảo lúng túng ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể trực tiếp luồn cả bàn tay vào trong ngực áo đem tờ giấy đã bị gấp gọn kia lôi ra.
"Mời mọi người xem!" Phó Gia Bảo nhìn cũng không nhìn liền đem tờ giấy kia mở ra cho tất cả mọi người cùng nhìn, nhất là người một nhà Lâm gia, hắn hận không thể đem mảnh giấy này dí thẳng đến trước mắt bọn họ, "Các người nhìn xem, Lâm Đại cô nương có thể viết ra được những chữ đẹp mắt như thế này sao?"
Đợi đến lúc nhìn thấy nội dung của những chữ viết trên tờ giấy Tuyên Thành kia, Phó lão gia và Tân thị cảm thấy cực kỳ xấu hổ, Phó lão gia đè nén lửa giận trong người xuống, thấp giọng trách mắng: "Đồ không biết xấu hổ, còn không mau thu lại!"
Tân thị cũng lên tiếng: "Gia Bảo, con lần này...!thật là hơi quá rồi!"
Phó Gia Bảo nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bọn họ.
Mấy người nhà Lâm gia bên này, Lâm phụ Lâm mẫu còn có thể cố duy trì bình tĩnh, nhưng còn hai ca ca của Lâm Thiện Vũ thì đã bị chọc tức đến muốn cười, Lâm nhị ca nói: "Hoàn toàn chính xác, muội muội ta thật sự không cách nào viết ra được những chữ tốt như của Phó thiếu gia thế này!" Vừa nói hắn vừa đưa tay đoạt lấy tờ giấy kia quay ngược lại, ngay lập tức mấy con chữ ngoằng ngoèo giống như giun bò bên trên kia đập thẳng vào mắt Phó Gia Bảo, dưới góc phải còn có ký tên của Phó Gia Bảo.
Cái này...!đây là chữ viết của mình mà? Hai mắt Phó Gia Bảo trợn tròn, tờ giấy mà hắn nhét vào trong ngực rõ ràng là tờ mà Lâm Thiện Vũ đã viết kia, làm sao lại biến thành tờ mà mấy tháng trước hắn nghệch ngoạc viết lung tung rồi?
Mắt thấy mấy người nhà Lâm gia đã muốn đi qua gạt đám gia đinh ngoài cửa ra mang Lâm Thiện Vũ, Phó Gia Bảo vội vàng ngăn lại, nói: "Các người không thể đi, nữ nhân kia rất nguy hiểm!" Hắn dang hai cánh tay vội vã nói với mấy người Lâm gia: "Các người chờ một chút, ta còn có chứng cứ khác!"
Lúc này mấy người Lâm gia đã mặc kệ là chứng cớ gì, trên thực tế bọn hắn đều đã bị chọc giận điên lên rồi, con gái nhà ai sau khi gả đi rồi lại hết lần này tới lần khác bị vu khống như vậy mà còn có thể nào giữ bình tĩnh nổi.
Nếu không phải cố kỵ có Phó lão gia ở đây, hai anh em Lâm gia đã sớm chụp Phó Gia Bảo đánh một trận cho hả giận rồi! Làm gì có con rể nhà ai lại liên tục vu khống hại người như thế chứ, đây là chuyện quái quỷ gì!
Nhìn thấy hai vị ca ca Lâm gia không thể nhịn được nữa muốn động thủ, Lâm Thiện Vũ đang bị mấy tên gia đinh vây vào giữa bỗng nhiên lên tiếng: "Đại ca nhị ca, các huynh đừng động thủ, cứ để hắn nói, muội cũng muốn nhìn hắn có thể lấy ra cái chứng cớ gì nữa."
Nghe nàng nói lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Phó lão gia áy náy nói: "Con dâu đừng để ý, Gia Bảo hắn không biết nặng nhẹ, trở về ta nhất định sẽ xử phạt hắn thật nghiêm khắc!"
Tân thị cũng nói: "Lần này thực sự là Gia Bảo quá hồ nháo, trước kia hắn cũng chưa bao giờ như thế, sau khi trở về ta và lão gia nhất định dạy dỗ hắn cho thật tốt."
Lúc này Lâm phụ từ đầu vẫn luôn yên lặng quan sát mọi chuyện mới bắt đầu nói,: "Lần trước lúc các người tới đón Thiện Vũ, cũng nói như vậy, thế nhưng Phó Gia Bảo vẫn cứ như vậy không chút thay đổi.
Phó lão gia, Phó phu nhân, hai người cũng đừng trách ta nói thẳng, lúc trước cha ta làm chủ cùng nhà các người định ra hôn ước, là xét đến người nhà họ Phó sống phúc hậu, ai có thể nghĩ tới lại nuôi ra một Phó Gia Bảo...!như thế..." Lâm phụ dường như đã dùng hết vốn từ của mình rồi, hắn dứt khoát lướt qua cái từ kia, tiếp tục nói: "Nếu như đã không được, vậy thì để hai đứa nó hòa ly đi!"
Nếu như là trước đây, Phó Gia Bảo nghe thấy hai chữ "Hòa ly" này, nhất định sẽ mừng rỡ như điên mà gật đầu, nhưng bây giờ hắn đã nhận định Lâm Thiện Vũ trước mặt là giả, hoài nghi nàng đã ám hại Lâm