Nhìn thấy Lâm Thiện Vũ hai mắt lạnh như băng đứng trước mặt hắn, giờ phút này trong lòng Phó Gia Bảo không ngừng xẹt qua những hình ảnh hắn bị Lâm Thiện Vũ đánh cho te tua thê thảm, đầu rơi máu chảy.
Hắn theo bản năng lui lui về phía sau, sợ đến nỗi ngay cả đau đớn trên người cũng đều quên hết.
"Ngươi...!ngươi muốn làm gì?" Phó Gia Bảo cảm thấy ánh mắt Lâm Thiện Vũ nhìn hắn ánh mắt quả thực vô cùng đáng sợ, nhưng lú này ở trong phòng bao có nhiều người nhìn như vậy, Phó Gia Bảo không có cách nào giơ tay ôm đầu co cụm người lại, rất mất thể diện, chỉ có thể chống tay vào vách tường sau lưng mà đứng lên, toàn thân hắn trở nên căng cứng, một mực nhìn chằm chằm đề phòng Lâm Thiện Vũ, sợ nàng đột nhiên lại ra tay cho hắn một quyền.
Nhưng mà một người bình thường làm sao có thể biết võ công nhanh như vậy được? Mắt thấy Lâm Thiện Vũ lại giơ tay lên, Phó Gia Bảo vội vàng vươn tay cản lại, nhưng điều làm cho hắn khóc không ra nước mắt chính là, rõ ràng hắn đã đưa tay cản, thế nhưng vô luận hắn trốn tránh như thế nào, Lâm Thiện Vũ vẫn luôn có thể một đấm đánh trúng chỗ hiểm, Phó Gia Bảo đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng lại không có năng lực đánh trả nàng.
Hắn vì né tránh Lâm Thiện Vũ, chỉ có thể không ngừng trốn trái tránh phải chạy khắp phòng bao, bộ dạng vô cùng chật vật, nhưng mà tất cả những người đang ở đây, lại không có một ai chịu giúp đỡ hắn.
Rốt cục, hắn không thể nhịn được nữa, xông trong giữ đám người trong phòng bao la lớn: "Các người cứ như vậy gương mắt nhìn nàng đánh bản thiếu gia sao? Còn không mau đem nàng kéo ra!"
Nhưng mà, không có ai nhúc nhích.
Người Lâm gia người không hề động đậy Phó Gia Bảo còn có thể lý giải được, dù sao thì Lâm gia có thành kiến với hắn, gia đinh của Phó gia không nhúc nhích cũng được, Phó Gia Bảo biết bọn hắn chỉ nghe lời Phó lão gia, thế nhưng vì cái gì, vì cái gì số gia đinh mà hắn mượn từ Sử gia cũng không hề động đậy! Vì sao chứ?!
Phó Gia Bảo bị đánh đến mức toàn thân trên dưới đều cực kỳ đau nhức, nhịn không được nhìn về phía Phó lão gia và Tân thị, kết quả lại tuyệt vọng phát hiện, hai người kia chỉ có mặt mũi tràn đầy xấu hổ, không có chút thương yêu, đau lòng, cho dù là giả vờ một chút cũng không có!
Phó Gia Bảo cực kỳ bi ai và phẫn nộ! Những người này vì sao có thể xấu xa như vậy chứ! Cho dù hôm nay là hắn làm sai, nhưng bọn hắn thế mà lại có thể thờ ơ trơ mắt nhìn hắn bị nữ ma đầu hành hung tàn nhẫn, quả thực đều là mặt người dạ thú!
Phó Gia Bảo không biết là, không nói đến Phó lão gia và Tân thị, chính là những gia đinh kia, thần sắc trên mặt bọn hắn cũng rất là phức tạp cùng xấu hổ.
Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, bất luận Lâm Thiện Vũ vung tay hay đá chân, nhìn qua đều rất yếu ớt, nhẹ nhàng, không chút khí lực, đừng nói là đánh một nam tử trưởng thành, chính là đánh một con gà cũng không làm cho nó đau được, chút lực đạo này thay vì nói nàng đang đánh Phó Gia Bảo, còn không bằng nói là nàngbị chọc cho tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể dùng loại biện pháp này phát tiết hết bất mãn trong lòng.
Thiếu gia cũng thật là, đã làm sai chuyện rồi, vậy thì cứ ngoan ngoãn chịu đựng để Thiếu nãi nãi đụng đụng mấy cái trút giận đi, đợi lát nữa nhận sai chuyện này cũng liền có thể cho qua, nhưng ngài lại không ngừng nhảy nhót tránh né, lại còn kêu la thảm thiết như thế là thế nào? Thân thể này của ngài làm bằng bông hay sao mà lại mảnh mai yếu ớt đến thế, bị Thiếu nãi nãi nhẹ nhàng đụng đụng mấy cái còn có thể đụng hỏng ư?
Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đâu thể nào đoán được, bộ quyền pháp này của Lâm Thiện Vũ ngoài mềm trong cứng, là chiêu thức do chính nàng tự sáng tạo ra, mỗi một quyền nhìn qua đều thực nhẹ nhàng, nhưng ngay lúc chạm đến Phó Gia Bảo, nội lực liền sẽ bộc phát đánh vào trên người hắn trong nháy mắt, Phó Gia Bảo đã làm đại thiếu gia nhiều năm như vậy, thân thể quý giá, mềm yếu, chưa từng bị người đánh bao giờ? Lúc này mấy nắm đấm mà trong mắt Lâm Thiện Vũ chỉ là chút cảnh cáo nhẹ nhàng, rơi vào người hắn quả thực giống muốn thu mất mạng nhỏ của hắn luôn rồi.
Chờ đến khi Lâm Thiện Vũ cảm thấy đã đánh không sai biệt lắm, Phó Gia Bảo đã hai mắt vô thần, xụi lơ trên mặt đất.
Mà Lâm Thiện Vũ đánh Phó Gia Bảo xong rồi, lúc này lại dường như đột nhiên nhớ tới chung quanh còn có nhiều người, nàng do dự nhìn sang Lâm phụ Lâm mẫu một chút, lại nhìn đến Phó lão gia, ngập ngừng trong chốc lát, mới lên tiếng: "Phu quân nhất định là đã quá say mê đọc mấy quyển truyện võ hiệp kia rồi cho nên mới làm ra loại chuyện này, con vốn không nên đánh hắn, chỉ là...!chỉ là..." Nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, cúi thấp đầu dáng vẻ thạt sự ấm ức.
Mà lúc này ở trong mắt người Lâm gia và Phó lão gia, Lâm Thiện Vũ đây là đã phải chịu ủy khuất, oan uổng to lớn đến nhường nào cho nên hôm nay mới có thể thất thố như vậy.
Lâm mẫu lập tức bước qua, nắm chặt tay của con gái đau lòng nói: "Thời gian qua khổ sở cho con rồi."
Hai anh em Lâm gia nhìn thấy bộ dạng gục đầu của muội muội nhớ tới dáng vẻ của nàng lúc trước khi còn ở nhà mẹ đẻ, cũng cảm thấy nàng ở Phó gia phải chịu biết bao nhiêu khổ sở mới có thể biến thành dạng này, không khỏi đau lòng thêm mấy phần.
Lâm đại tẩu nhìn ra tâm tư của nam nhân nhà mình, nàng lên tiếng nói: "Trước kia lúc đại cô còn ở nhà mẹ đẻ, thích nói thích cười, sáng lạn như thế, bây giờ mới gả vào Phó gia được bao lâu đâu? Đã thay đổi trở nên trầm mặc ít lời đến thế này rồi, ngay cả mấy món mặn mình thích ăn cũng không dám ăn." Mấy lời nàng của này nói vô cùng rõ ràng, rành mạch, là cố ý nói cho Phó lão gia và Tân thị nghe.
Hai người nghe vậy quả nhiên trên mặt lộ ra xấu hổ, Phó lão gia cam kết: "Mọi người yên tâm, con dâu đã tiến vào cửa Phó gia, ta sẽ đối xử với nàng như con gái ruột của mình