Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

25: Cái Này Nhất Định Là Khinh Công Đúng Không


trước sau


Nữ tử lớn gan một thân một mình cưỡi ngựa trên đường lớn hoang vắng này đương nhiên chính là Lâm Thiện Vũ.

Buổi sáng hôm nay nàng làm cho Lâm phụ nhắn nhủ người trong thôn không nên đi ra ngoài, lại mua chuộc mấy tên côn đồ đem tin tức về bọn giặc cướp kia rải đi khắp huyện Nhạc Bình.

Vừa đến giữa trưa, lại nghe nói Phó Gia Bảo đã bị bọn giặc cỏ kia bắt đi.

Hóa ra là sáng nay Phó lão gia đến Đông viện, mới phát hiện Phó Gia Bảo đã khăn gói ôm đồ rời nhà trốn đi, hắn tức giận đến mức không kềm chế nổi, sau khi tra rõ mọi chuyện lập tức tìm đến Sử gia, đang muốn phái người ra khỏi thành đem Phó Gia Bảo trở về, người của Sử gia lại nhìn thấy xa phu tối qua đã đưa Phó Gia Bảo ra khỏi thành vô cùng chật vật chạy trở về.

Mặc dù người đánh xe kia đã bỏ Phó Gia Bảo lại, chạy trốn về đây, nhưng cũng không phải là không có lương tâm, hoặc cũng có lẽ là sợ sẽ bị Phó gia trả thù liên lụy đến cả người nhà, cho nên hắn đã đem chuyện gặp phải tối hôm qua thuật lại một cách chi tiết đầy đủ.

Nghe tin bên ngoài huyện thành có đến mấy chục tên giặc cướp hung ác, Phó Gia Bảo còn bị đám cướp đó bắt đi, hiện tại sống chết không rõ, Phó lão gia kinh hãi lo lắng đến mức muốn ngã xuống, sau đó Phó gia lập tức đi báo cho quan phủ, muốn quan phủ lập tức phái binh đi tiêu diệt bọn cướp cứu người bị nạn về.

Nhưng mà phái binh đi diệt trừ giặc cướp cũng không phải chỉ đơn giản như chuyện phái mấy nha dịch đi vây bắt đám lưu manh, côn đồ hay đi gây chuyện, hơn nữa vẫn còn chưa rõ ràng đám giặc cướp kia có bao nhiêu người nữa, quan phủ làm sao có thể hành động nhanh như vậy? Ngoài ra, quan phủ cũng có một mối lo lắng khác, đó chính là có nhiều tên cướp hung tợn như vậy ẩn núp mai phục bên ngoài huyện thành, vậy mà lại không bị người ta phát hiện ra, chắc chắn là bọn chúng vô cùng giảo hoạt, muốn đối phó với dạng tội phạm có đầu óc này, tất nhiên là quan phủ là phải cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng, lên kế hoạch hành động, muốn phái binh đi xử lý chuyện này, ít nhất cũng cũng phải chờ thêm ba đến năm ngày nữa để chuẩn bị.

Nhưng đừng nói ba năm ngày, ngay cả ba năm canh giờ, Phó gia cũng đợi không được!
Phó lão gia khắp nơi tìm người trợ giúp, còn muốn thuê một số tiêu sư võ nghệ cao cường giúp hắn đi giải cứu con trai, nhưng mà ở thế giới này, nhóm các tiêu sư chẳng qua cũng chỉ có bản lĩnh hơn người bình thường một chút mà thôi, cũng không phải giống như mấy vị cao thủ võ lâm có thể lấy một địch trăm trong truyện võ hiệp, vừa nghe nói đám giặc cướp kia là loại lưỡi đao nhuốm máu, lại còn có ít nhất là mấy chục người, lập tức liền từ chối mối làm ăn này ngay.

Phó lão gia nghĩ đến con trai có lẽ đang bị đám người hung ác kia hành hạ, giày vò, lo lắng đến nỗi khuôn mặt đều mau già đi gần chục tuổi.

Chính là vào lúc này Lâm Thiện Vũ quyết định ra ngoài tìm Phó Gia Bảo.

Là người đã đọc qua quyển sách kia nàng so với bất kỳ ai đều rõ ràng hậu quả mà đám giặc cướp kia tạo thành nghiêm trọng đến mức độ nào, bên trong sơn trại kia trừ một số tiểu lâu la, hơn phân nửa đều là binh lính càn quấy, nhân phẩm tồi tệ từ trong quân đội trốn ra sau đó vào rừng làm cướp, tay bọn chúng đã sớm nhìn quen máu, lấy đi không ít mạng người, vì vậy so với bọn giặc cỏ bình thường càng tàn nhẫn,vô tình, xuống tay độc ác hơn, người bình thường một khi rơi vào tay bọn chúng, nếu như không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ bị giết chết.

Mặc dù Phó Gia Bảo luôn đối đầu với nàng, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, Lâm Thiện Vũ cũng không muốn để mình phải trở thành quả phụ.

Chuyện cứu người là vô cùng cấp bách, nhưng Lâm Thiện Vũ làm việc cũng không vội vàng nóng nảy, một là nếu quá vội vàng xao động sẽ rất dễ xảy ra chuyện, hai là nàng cũng không quên đây là thế giới bên trong một cuốn sách, Phó Gia Bảo dù sao cũng là một vai phụ có tiếng, có không ít tình tiết liên quan đến hắn, sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Lâm Thiện Vũ đoán chừng, sở dĩ người đánh xe kia có thể chạy trở về, có lẽ chính là do sức mạnh của kịch bản ảnh hưởng, đây là cơ hội để Phó Gia Bảo có thể sống sót qua tình cảnh u ám, nguy hiểm này.

Nhớ tới lời thanh âm kia đã nói với nàng khi nàng vừa tới đến thế giới này, Lâm Thiện Vũ hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền đem những ý niệm này ném ra khỏi đầu.

Trừ Phó Gia Bảo, Lâm Thiện Vũ không muốn bại lộ chuyện nàng biết võ công trước mặt bất kỳ người nào khác nữa.

Bởi vậy lần hành động này dĩ nhiên là phải bảo đảm bí mật.

Nàng nói với Lâm phụ Lâm mẫu muốn về Phó gia xem xét tình hình thế nào, trên thực tế vừa mới tiến vào huyện Nhạc Bình liền thay đổi y phục còn đi mua một con ngựa, sau đó nhanh chóng phóng ngựa ra khỏi cổng huyện thành.

Lúc nàng ra khỏi ranh giới của huyện Nhạc Bình trời đã chạng vạng tối rồi, không bao lâu sau liền phát hiện một số ánh mắt không có ý tốt đang ẩn núp đằng sau những bụi cây ven đường.


Nhìn thấy một nữ tử duyên dáng, uyển chuyển một mình cưỡi ngựa đến gần, cả đám giặc cỏ đang ẩn núp kia trước hết là cảm thấy kinh ngạc, sau đó chính là mừng như điên, liền khinh địch đến mức ngay cả vũ khí đều không thèm cầm chắc đã vội vàng vọt ra.

Ánh mắt Lâm Thiện Vũ chạm đến nét mặt tham lam,đầy dục vọng của bọn chúng, nhưng trong lòng không những không tức giận mà còn mừng thầm, nàng đang cần người để luyện tập đây, đến rất đúng lúc!
...!
Sau đó không lâu, Lâm Thiện Vũ thở dốc một hơi, điều hòa lại khí tức trong chốc lát, mới lại cưỡi ngựa lên đường, còn chưa đi được bao xa, nàng liền gặp phải Lục Giáp.

Sắc trời đã tối sầm lại, nhưng dù vậy, nàng vẫn có thể thấy rõ sắc mặt khó coi cùng đôi môi khô khốc của Lục Giáp.

Lục Giáp cũng không nghĩ tới trong tình cảnh này lại gặp phải một nữ tử, trên mặt hắn khó nén sự khiếp sợ, theo bản năng chỉ về một phương hướng phía sau lưng nói: "Trên ngọn núi kia, Phó Gia Bảo bị đem lên trên đó."
"Cảm tạ." Thanh âm lạnh lùng trong trẻo của nữ tử kia rơi xuống, sau đó nàng liền thúc vào bụng ngựa, phóng đi nhanh như gió.

Lục Giáp lại theo bản năng quay đầu nhìn lại, ngây người hết một lát, mới giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp tục chạy về hướng huyện thành.

Hắn có thể quản nàng đi chịu chết sao, hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian chạy về huyện thành tìm viện binh.

Lục Giáp lại chạy thêm đoạn đường, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường có không ít người đang nằm rên rỉ, kêu la đau đớn, hắn mở to mắt cố nhìn kỹ mới khiếp sợ phát hiện những người này đúng là đám cướp hôm nay đã xuống núi kia!
Đám người này...!chẳng lẽ là bị nữ tử kia...!
Lục Giáp nghĩ đến nữ tử phóng ngựa nhanh như gió kia, trong lòng khó có thể tin nổi, đúng lúc này, từ phương xa truyền đến động tĩnh lớn, rất ồn ào vang dội, Lục Giáp ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ở nơi xa kia lơ mờ xuất hiện một đám quan binh cưỡi ngựa đi tới.

Lục Giáp ngây ra một lúc, trong lòng lập tức cảm thấy mừng như điên, vội vàng phất phất tay ra hiệu nghênh đón bọn họ...!
* * * * *
"Một tên tiểu tử như ngươi còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Xem gia gia có đánh chết ngươi hay không!"
Bên trong hang ổ của bọn giặc cướp, một tên cướp đầu bị tảng đá nện đổ máu tức giận không ngừng đấm đá người dưới chân, nắm đấm thi nhau rơi xuống trên người nhưng người kia lại cố cắn răng thật chặt không hề lên tiếng, chỉ đem một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi gắt gao che chở trong ngực.

Thân thể của hắn gồng lên, bên dưới bảo vệ thiếu nữ kia, làm cho tên cướp kia muốn kéo thiếu nữ kia ra khỏi người hắn những làm thế nào cũng lôi không ra, chỉ có thể thẹn quá hóa giận cầm lấy một cây gậy không ngừng nện xuống người người kia.

Mỗi lần bị đánh, thân thể của hắn lại run rẩy dữ dội, mà thiếu nữ bị hắn che chở dưới thân thể đã sớm khóc thành lệ nhân.

Phó Gia Bảo bị đánh đến ý thức đều trở nên mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng mấy tên cướp khác khuyên bảo gã điên đang đánh hắn.

"Đừng đánh nữa, đây chính là con trai cưng của nhà đại phú hộ đấy, đánh hỏng rồi nhưng làm sao kiếm tiền?"
"Nhìn một thân da mịn thịt mềm của hắn kìa, dáng dấp cũng không tệ, cho dù không thể lừa đến tiền, đưa đi tiểu quan quán (kỹ viện nam?) còn có thể bán không ít tiền đấy!"
...!
Phó Gia Bảo giật giật môi, gằn giọng nói vói thiếu nữ khóc mãi không ngừng dưới thân làm cho hắn cực kỳ phiền lòng: "Đừng khóc nữa, lại khóc ta sẽ hối hận."
Thiếu nữ kia thoáng chốc liền dừng lại.

Phó Gia Bảo cho là cuối cùng mình cũng có thể yên tĩnh được một chút, bỗng nhiên nghe thấy tên cướp đã bị hắn đập toác đầu kia tức giận nói: "Hừ, không được, gia gia ta chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy! Hôm nay không phải đem hắn đánh chết thì không được!"
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, đã thấy tên kia giơ một thanh đao lớn lên, chém thẳng xuống người hắn
Lưỡi đao kia sáng đến dọa người, bên trên vẫn còn dính máu của những người khác.


Lúc này ngay cả đau đớn trên người Phó Gia Bảo đều đã quên hết, hắn cũng quên tránh sang một bên, toàn bộ cõi lòng lúc này chỉ có một cái ý niệm: xong xong, bản thiếu gia không đợi được Lục Giáp rồi, bản thiếu gia sẽ chết, chẳng những không thể làm anh hùng, không cứu được người ta, mà còn góp thêm cả mạng của mình vào nữa!
Bây giờ hắn dập đầu cầu xin tha thứ có còn kịp không?
Mắt thấy lưỡi đao kia đã giáng xuống, khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong lòng Phó Gia Bảo thế mà lại là Lâm Thiện Vũ.

Hại nàng biến thành quả phụ, liệu nàng có thể sẽ trút giận lên thi thể của hắn hay không?
Ngay sau đó, một cục đá không biết từ chỗ nào bay đến, "Cốp" một tiếng liền đem chuôi đao to lớn kia đánh bay ra ngoài.

Thanh đao kia ở giữa không trung xoay vài vòng, rồi "Bịch" một cái rơi xuống đất.

Tên cướp cầm thanh đao kia hai mắt trợn tròn.

Phó Gia Bảo theo bản năng nhìn về hướng tảng đá đã bay tới, liền thấy được một cô nương đội mũ trùm màu trắng, toàn thân mặc đồ đen từ bên ngoài sơn trại đi vào, đợi đến lúc thấy rõ thân ảnh của nàng rồi, hai mắt Phó Gia Bảo khẽ co rụt lại.

Lúc này bên trong sơn trại tổng cộng có hơn ba mươi tên cướp, phần lớn đều không có rảnh rỗi đi chú ý đến Phó Gia Bảo nữa, còn đang bận cười nhạo tên cướp kia ngay cả đao cũng không cầm vững để bay ra ngoài kia, liền bị người đang từ bên ngoài đi tới hấp dẫn ánh mắt.

Tuy là không rõ mặt, nhưng chỉ với dáng người uyển chuyển kia, cũng đủ khiến cho bọn giặc cướp này phải thèm thuồng chảy nước miếng rồi.

"Cô ả này từ đâu đến?"
"Không phải là trại chủ cướp được ở dưới chân núi chứ?"
"Trại chủ đâu?"
Bên trong sơn trại được thắp sáng bằng mấy bó đuốc, Lâm Thiện Vũ nhờ ánh lửa đưa mắt nhìn thoáng qua, trông thấy Phó Gia Bảo bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, lửa giận trong lòng bừng bừng cháy lên, khuôn mặt mỗi lần nàng đều không nỡ đánh kia, lại bị bọn giặc cỏ này đánh ra đến nông nỗi này, càng không cần phải nói tới phía dưới y phục còn có bao nhiêu thương tổn khác nữa, có thể nhẫn nại không thể chịu nhục được!
Lâm Thiện Vũ lạnh lùng nói: "Mau thu lại sắc mặt càn rỡ của các ngươi, nếu không ta lập tức san bằng cả sơn trại này!"
San bằng sơn trại? Một nữ nhân? Bọn cướp ở đây giống như nghe được lời gì rất buồn cười, nhao nhao cười ồ lên, mà đên khi bọn hắn thấy rõ Lâm Thiện Vũ lấy ra hai cây chày cán bột lại càng cười đến muốn ngất đi.

"Một nữ nhân cầm hai theo hai cây gậy lại muốn diệt cả sơn trại của chúng ta, không phải đã phát điên rồi chứ!"
"Tất cả cùng tiến lên, cho nàng nhìn xem gậy của chúng ta lợi hại biết bao nhiêu!"
Ý thức của Phó Gia Bảo nháy mắt tỉnh táo lại, hắn nhìn đám giặc cỏ kia đang muốn vây đánh về phía Lâm Thiện Vũ, chống đỡ toàn thân đang đau nhức đứng lên.

Thiếu nữ vẫn đang khóc nức nở kia lôi kéo góc áo hắn sụt sịt hỏi, "Ngươi muốn đi đâu?"
Phó Gia Bảo nhặt tìm một cây gậy trên mặt đất, khập khiễng đi về phía đám cướp kia, dưới ánh lửa bập bùng hắn cắn răng nghiến lợi trả lời: "Đi giúp tức phụ ta!"
Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy cô nương áo đen kia hai tay cầm chày cán bột, dũng mãnh vô cùng gõ ngã tên

thứ nhất xông qua, sau đó vừa nhấc chân, một tên cướp cao to lực lưỡng đã bị một cước đạp bay ra ngoài.

Thấy cảnh này, thân thể Phó Gia Bảo run lên một cái, yên lặng lui về sau mấy bước, thuận tay kéo luôn thiếu nữ kia trốn đi.

Ở giữa vòng vây của đám cướp, thân hình Lâm Thiện Vũ lộ rõ sự nhỏ nhắn mảnh mai yếu đuối, thân thể lại linh hoạt giống như du long, nhiều tên cướp đồng thời lao đến như vậy, lại không có một tên nào có thể đến gần được nàng, trong tay nàng rõ ràng chỉ cầm hai cây chày cán bột, lại giống như thần binh lợi khí hiếm có của thế gian, mỗi một chiêu đều vô cùng chuẩn xác đánh trúng vị trí yếu hại trên người bọn chúng! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đám giặc cỏ lúc trước còn chủ quan khinh địch đã liên tục thảm thiết kêu lên.


"Mắt mù rồi! Là một kẻ khó chơi!" Một tên cướp kêu to quay người chạy trốn, đám cướp còn lại ở các nơi trong sơn trại đều bị ồn ào đến, mười mấy hai mươi tên cùng nhau xông lên.

Phó Gia Bảo thấy thế, tức giận đến mức trên thân cũng không thấy đau nữa, hắn nhặt mấy cục đá từ dưới đất lên nện về phía lưng của bọn chúng, nện trúng một tên đang muốn giơ đao chém Lâm Thiện Vũ làm cho hắn chém trúng một đồng bọn khác, nện trúng một tên muốn đánh lén Lâm Thiện Vũ làm cho hắn chậm một bước, bị Lâm Thiện Vũ trở tay gõ một gậy ngã nhào.

Phó Gia Bảo một bên liên tục nện một bên khẩn trương nhìn Lâm Thiện Vũ, hắn vốn cho là bị nhiều tên bao vây như vậy, Lâm Thiện Vũ nhất định sẽ không đối phó hết nổi, mới điên cuồng nhặt tảng đá chạy đi nện người, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù bị hơn hai mươi tên cướp vây công, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Thiện Vũ đều không tốn chút sức nào, cả người không hề chật vật.

Đám cướp cạn này hiển nhiên không phải ngu ngốc, biết rõ nữ tử áo đen trước mắt mạnh đến mức không đối phó nổi, liền liếc nhìn nhau, phân ra mấy người trực tiếp tấn công Lâm Thiện Vũ, đám còn lại âm thầm chờ cơ hội đánh lén.

Đằng trước có sói sau lưng có hổ, mắt thấy Lâm Thiện Vũ bị buộc đến chỉ có thể đối phó đám người ở phía trước mà không cách nào đề phòng, chống đỡ được đánh lén từ phía sau, Phó Gia Bảo kinh hãi la lớn, "Cẩn thận!"
Ngay sau đó, hắn mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy cô nương áo đen đầu đội mũ trùm nhún chân một cái, cả người bay lên xoay một vòng giữa không trung, dứt khoát thoát ly khỏi vòng vây quanh của đám cướp kia, mà bọn chúng kẻ trước người sau ánh mắt đắc ý còn chưa kịp thu hồi lại chốc lát sau đã bị hoảng sợ thay thế, thế nhưng lúc này bọn chúng đã toàn lực chém tới hoàn toàn không thể thu tay lại kịp.

Ngay lập tức, lưỡi đao thi nhau chém vào thân thể người đối diện, máu me phun tung toé!
Thiếu nữ đứng bên cạnh Phó Gia Bảo "A" một tiếng sợ hãi quay đầu tránh đi cảnh tượng khủng khiếp kia, lại vừa vặn nhìn đến sườn mặt của Phó Gia Bảo.

Nhìn thấy gương mặt hắn rơi vào trạng thái si mê ngây ngốc, nàng ngây ngẩn cả người.

Sau khi mấy tên ý đồ trước sau cùng tiến kia tự chém vào ngay ngã gục xuống đất, lúc này cô gái áo đen kia mới chậm rãi đáp xuống, khăn trùm đầu bằng lụa trắng tung bay theo gió, hơi lộ ra cái cằm trắng nõn của nàng.

Mấy tên cướp còn sót lại bị đã một màn này dọa cho khiếp sợ, bọn chúng vội vã vứt bỏ binh khí trong tay, sợ hãi không ngừng lui về sau.

"Quỷ...!nàng là ma quỷ!"
Không biết là ai nói lên câu này, đám cướp đó đều sợ hãi, hoảng hốt chạy tán loạn tìm đường xuống đến núi.

Chỉ trong chớp mắt, cả đám giặc cỏ trước đó còn hung hang kiêu ngạo, phách lối vô cùng, chỉ còn lại những tên thê thảm nằm trên mặt đất kêu la, đau đớn lên rỉ.

Lâm Thiện Vũ mới tu luyện có nửa tháng, nếu đổi lại là đời trước, trong giang hồ chỉ tính là lính mới chưa so được với ai, nhưng muốn đối phó với đám cướp này dù nhân số có đông, nhưng lại chỉ là người thường không có chút nội lực nào, khí lực của bọn chúng dù có lớn, cũng không hơn được một người có nội lực như nàng, hơn nữa nàng còn có năng lực phản ứng luyên ra từ vô số lần chém giết ở kiếp trước, đối phó với bọn giặc cỏ này dĩ nhiên không có gì là khó cả.

Chỉ có điều cỗ thân thể này...!vẫn còn rất yếu ớt.

Nàng đứng tại chỗ hít thở thật sâu mấy ngụm, mới nhìn sang chỗ Phó Gia Bảo.

Phó Gia Bảo ngày thường nhìn ra dáng ra vẻ, giờ phút này mặt mũi bầm dập, cũng không có bộ dáng kiêu ngạo hay lanh lẹ như trước, đang co quắp đứng dưới một thân cây, bên người còn có một tiểu cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Lâm Thiện Vũ nhìn thoáng qua Phó Gia Bảo, lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia.

Có lẽ phát hiện ra Lâm Thiện Vũ đang nhìn nàng, tiểu cô nương kia sợ sệt trốn đến đằng sau lưng Phó Gia Bảo, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn.

Phó Gia Bảo theo bản năng đem người hất ra, lắp bắp nói: "Phía...!phía sau có...!rất nhiều người...!đang bị nhốt."
Lâm Thiện Vũ gật đầu, vừa muốn đi qua cứu người, bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ, nàng nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó lập tức đi đến trước mặt Phó Gia Bảo, nhấc tay nắm lấy cánh tay hắn.

Phó Gia Bảo giật nảy mình, cho rằng Lâm Thiện Vũ lại muốn đánh hắn, vội vàng muốn giơ tay che đầu, ngay sau đó lại bị Lâm Thiện Vũ nắm tay kéo chạy xuống núi.

Phó Gia Bảo quay đầu nhìn thoáng qua hang ổ của bọn cướp nói: "Còn có người bị nhốt ở phía trên."

Lâm Thiện Vũ nhanh chóng đáp: "Sẽ có người đến cứu bọn họ."
A? Không đợi Phó Gia Bảo suy nghĩ rõ ràng, liền thấy Lâm Thiện Vũ nắm chặt tay hắn vội vã nhảy xuống núi, hắn hoảng sợ đến mức hai mắt đều quên nhắm lại, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, hắn liền phát hiện Lâm Thiện Vũ đã kéo hay bay lên.

tuy rằng chỉ là mang theo hắn bay một đoạn ngắn lại hạ xuống mặt đất nhún một cái mới có thể bay về phía trước, nhưng thật sự chính là bay lên!
Phó Gia Bảo ngạc nhiên mở to hai mắt, ngay cả những vết thương trên người bị gió thổi đến đau nhức cũng quên đi, kích động hô: "Đây là khinh công đúng không! Cái này nhất định là khinh công! Còn có trước đó nàng bay lên trời, cũng là dùng khinh công đúng không!"
Nghiêng đầu đối diện với ánh mắt sáng long lánh của Phó Gia Bảo trong màn đêm, Lâm Thiện Vũ nói một câu: "Còn lộn xộn nữa sẽ ném chàng xuống!"
Phó Gia Bảo không nghĩ tới nàng lại phản ứng như thế, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Lâm Thiện Vũ mang theo Phó Gia Bảo ngậm chặt miệng, rất nhanh liền xuống tới chân núi, con ngựa của nàng còn đang cột ở một thân cây nơi này, nàng ném Phó Gia Bảo lên lưng ngựa, nhanh nhẹn tháo dây cương liền lôi kéo ngựa trốn vào trong rừng rậm.

Phó Gia Bảo nằm úp sấp trên lưng ngựa không dám nhúc nhích, không lâu sau đó liền nghe thấy con đường bên ngoài rừng rậm truyền đến tiếng hô quát mạnh mẽ, cùng tiếng ngựa phi rầm rập, hắn chần chờ nhìn sang Lâm Thiện Vũ.

Nàng nói: "Là quan binh." Đám giặc cỏ này ước chừng hơn trăm tên, trừ con đường lúc nãy Lâm Thiện Vũ đi qua, trên mấy con đường khác thông hướng đến huyện Nhạc Bình đều có dấu vết của bọn người này.

Những quan binh đến diệt hang ổ bọn cướp này hẳn cũng đã đụng phải đám cướp ẩn núp trên mấy con đường kia rồi.

Nghe vậy, Phó Gia Bảo hưng phấn nói: "Nhất định là Lục Giáp đi báo quan! Xem ra tiểu tử kia còn rất được việc!"
Lâm Thiện Vũ liếc mắt nhìn hắn, thật ra số quan binh này là bên trên phái tới bảo vệ nam chính gặp xui xẻo kia, chẳng qua chút chuyện này cũng không cần phải nói cho Phó Gia Bảo biết.

Bên ngoài tiếng đánh nhau thật lâu còn chưa có dứt, Lâm Thiện Vũ lôi kéo ngựa đi vào sâu trong rừng, chỗ bọn họ đang đứng ở ngay gần bìa rừng nếu có giặc cướp bỏ chạy hay quan binh vây tới sẽ rất dễ bị phát hiện, mà nội lực của nàng cũng đã hao gần hết, thực sự là không có có tâm tư động thủ nữa.

Phó Gia Bảo thấy nàng dắt ngựa, không hiểu vì sao có chút khó chịu, hắn giãy dụa muốn tụt xuống, lại nghe Lâm Thiện Vũ nói: "Trên người chàng không bị thương sao?"
Tâm tình của Phó Gia Bảo vẫn một mực ở trong trạng thái kích thích và phấn khởi, cũng liền xem nhẹ những chuyện khác, lúc này bị Lâm Thiện Vũ nhắc nhở như vậy, mới bỗng nhiên nhớ tới một đống vết thương to nhỏ trên người mình.

Vừa nghĩ đến, lập tức cảm thấy trên người không có chỗ nào không bị thương, hắn hít hà khe khẽ vài tiếng, ngoan ngoãn tựa người trên lưng ngựa.

Lâm Thiện Vũ đưa tay dò xét kinh mạch của hắn, một lát sau xác định hắn không có bị nguy hiểm đến tính mạng mới thu hồi tay, nói: "Tại sao chàng lại ngu xuẩn như vậy?"
Phó Gia Bảo gục đầu không chút phản ứng, Lâm Thiện Vũ hơi nghi hoặc nhìn hắn, thấy trên mặt Phó Gia Bảo chỉ có thống khổ mà không có khó chịu, càng thêm nghi hoặc.

Một lát sau, chỉ có thể nói thêm: "Nhưng hôm nay ngược lại cũng thông minh."
Nghe vậy, Phó Gia Bảo có chút khó chịu, thầm nghĩ: trước kia bản thiếu gia một ngày ba bữa đều vụng trộm mắng nàng, hôm nay bị nàng mắng một lần mà thôi, bản thiếu gia vẫn còn có lời.

Ngay sau đó, Lâm Thiện Vũ nhét khăn vào miệng hắn, dùng sức vặn chân trái của hắn.

Răng rắc một tiếng, Phó Gia Bảo đau đến mức mở to hai mắt nhìn.

Chờ Lâm Thiện Vũ rút khăn ra khỏi miệng hắn, trán hắn đã thấm đầy mồ hôi lạnh, hắn cảm giác được chân trái của mình đã mềm nhũn bất lực buông thõng xuống, lại không dám tin, hai mắt đầy khổ sở nói: "Cho dù trong lòng ta có vụng trộm mắng nàng, nàng cũng không cần phải bẻ gãy chân ta chứ!"
Nghe lời này, Lâm Thiện Vũ liền dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn hắn, "Chân của chàng bị trật khớp chàng không phát hiện sao?"
Nghe vậy, Phó Gia Bảo thử giật giật chân, phát hiện vừa rồi Lâm Thiện Vũ thật ra là giúp hắn nắn xương, lúng túng cúi thấp đầu xuống.

Hắn chịu đựng đau nhức trên người, thầm nghĩ trong lòng, cái này cũng không thể trách hắn, trên người hắn chỗ nào cũng đang rất đau nhức, hắn...!hắn đã bị đau đến hồ đồ rồi.

Ngay vào lúc này, Lâm Thiện lại nói: "Hóa ra trong lòng chàng vẫn luôn vụng trộm mắng ta."
Phó Gia Bảo: "...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện