Phó Gia Bảo đáng thương, một bên vừa phải nhịn xuống đau nhức trên, một bên còn phải vò đầu bứt tóc muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, gấp đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn một cái, nói: "Ta sẽ ghi lại, đợi khi nào chàng khỏi hẳn rồi, ta sẽ đánh chàng một trận cho hả giận."
Nghe nàng nói như vậy, trái lại Phó Gia Bảo lại nhẹ nhàng thở ra mọt hơi, hắn không nói gì, hiển nhiên là ngầm chấp nhận.
Đêm đã về khuya, Phó Gia Bảo lại một ngày một đêm chưa ngủ, vừa mệt vừa đói, trên thân lại đau nhức đến mức hắn không ngủ được.
Lâm Thiện Vũ ngồi bên cạnh hắn, nhìn thấy trên người hắn chỉ mặc một tấm áo trong, hai cánh tay ôm lấy thân thể ngồi ở rừng hoang gió lạnh phát run.
Ánh mắt của nàng quan sát, đánh giá hắn, từ trên khuôn mặt sưng húp kia của hắn một mực hướng xuống dưới, nhìn thấy trên người khắp nơi đều là thương tích do roi, gậy lưu lại cùng vết máu ứ đọng, lại nhìn đến vết thương bị rạch ra máu me đầm đìa trên chân.
Không nghĩ tới cả người bị thương thê thảm đến như thế, vậy mà Phó Gia Bảo lại có thể nhịn xuống không có rên la, kêu đau, so với hắn ngày thường thật giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thiện Vũ bỗng dưng nhớ tới ngày thứ hai sau khi thành thân, cảnh tượng Phó Gia Bảo ở trong nhà chính miệng không ngừng kêu la lung tung, lại nhìn nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy thống khổ lại vẫn yên tĩnh nhẫn nại không than nửa lời trước mắt, ánh mắt không khỏi mềm mại thêm mấy phần, nàng nói: "Chàng chịu khó nhịn thêm một chút, đừng ngủ mất, chờ đám giặc cỏ kia bị quan binh tiêu diệt hết, chúng ta liền có thể trở về."
Phó Gia Bảo gật đầu.
Lâm Thiện Vũ tới cứu người chỉ mất thời gian chưa đến một ngày, Phó Gia Bảo đã bị đánh cho thê thảm đến như vậy, nàng lại không có mang theo thuốc, càng không chuẩn bị áo khoác cho Phó Gia Bảo chống lạnh, chỉ có thể cùng hắn nói chuyện, tránh để cho hắn ngủ mất.
Thân thể của hắn vốn đã kém cỏi, lại đang bị thương đầy mình như thế, lỡ như bị cảm lạnh phát sốt liền thật không tốt.
Lâm Thiện Vũ hỏi: "Y phục và giày của chàng đâu?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Phó Gia Bảo theo bản năng cúi đầu mắt nhìn xuống chân mình, đôi bàn chân đã nổi đầy bọc nước, lại còn bị va quẹt, bị đánh đập ra đầy vết thương, lại còn chân trần đi qua không ít chỗ, dơ đến nỗi hắn không đành lòng nhìn thẳng, nếu như là trước kia, mặc dù Phó Gia Bảo chán ghét, nhưng cũng sẽ không quá mức để ý đến chúng, dù sao thì lúc này hắn cũng không có cách nào tẩy rửa sạch sẽ.
Thế nhưng bây giờ bị Lâm Thiện Vũ nhìn thấy, Phó Gia Bảo lại cảm thấy khuôn mặt mình nóng như thiêu như đốt, hắn cũng không biết mình làm sao vậy, chỉ rất muốn đem hai chân co lại không để nàng nhìn thấy nữa.
Nhận ra được hắn đang xấu hổ, quẫn bách, Lâm Thiện Vũ im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tìm một loại cỏ khá dai và bền, bắt đầu bện đồ vật.
Phó Gia Bảo ôm cánh tay rụt cổ lại ngồi trên trạc cây của một thân cây thật to, nhịn không được hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy?"
Lâm Thiện Vũ cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn thứ đồ đang bện trong tay, nói: "Làm giày cỏ cho chàng."
Phó Gia Bảo sửng sốt, lại có chút không dám tin, Lâm Thiện Vũ có thể tới cứu hắn, đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi, vậy mà bây giờ nàng lại bện giày cỏ, còn là bện cho hắn! Lâm Thiện Vũ thế mà lại đối xử với hắn tốt đến như vậy! Phó Gia Bảo thật sự vì được nàng quan tâm mà vừa mừng vừa lo, bởi vì trong lòng kích động, làm cho hắn cảm thấy trên thân ấm áp hơn một chút, nhịn không được hỏi: "Thật sự?" Thấy Lâm Thiện Vũ không trả lời, hắn lại hỏi thêm hai lần, "Thật sao? Thật sao?"
Cuối cùng Lâm Thiện Vũ cũng ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, phun một chữ, "Giả."
Trong lòng Phó Gia Bảo lại có chút ngọt ngào, nàng không có giả vờ tươi cười với hắn, cũng không dùng ánh mắt lạnh như băng kia nhìn hắn, cho nên nhất định là thật rồi.
Mấy đầu ngón chân của hắn nhịn không được co rụt lại, ngay sau đó lại đau đến rên một tiếng, mấy cái mụn bọc nước này thật là đau quá đi.
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn một cái, trên tay lại gia tăng tốc độ, loại giày cỏ chỉ dùng thứ cỏ chỉ tiện tay hái đến không lựa chọn sửa sang qua này, nếu trực tiếp mang vào sẽ rất mài phá, cọ sát chân, đôi chân này của Phó Gia Bảo mang vào chỉ sợ là sẽ đau nhức, tổn thương nhiều hơn thôi.
Nghĩ thế Lâm Thiện Vũ liền xé toang một lớp váy áo bên trong, xếp thành mấy lớp rồi nhét vào bên trong giày phải làm miếng lót, xác định đã tạm ổn rồi mới đưa cho Phó Gia Bảo.
Phó Gia Bảo dùng hai tay nhận lấy, cũng không có vội vàng mang vào chân, mà trước hết dùng tay áo, chịu đựng đau xoa xoa chân cho bớt bẩn, mới cẩn cẩn thận thận mang vào.
Lại không ngờ được chúng rất là vừa chân! Mà hai chân có giày chống lạnh rồi, trên thân quả nhiên cũng ấm áp thêm không ít.
Phó Gia Bảo nhìn thoáng qua đôi giày trên chân, lại liếc mắt nhìn Lâm Thiện Vũ, rồi lại nhìn đôi giày, sau đó lại nhìn Lâm Thiện Vũ, mặt mũi và khắp cơ thể hắn đều thương tích, đau đến nỗi cười cũng không nổi, nhưng bên trong cặp mắt kia tràn đầy sự biết ơn mừng rỡ mà ai nhìn vào cũng đều không thể không nhìn ra, "Cảm...!cảm ơn."
Khóe miệng Lâm Thiện Vũ khẽ giật, "Chân chàng không đau nữa sao?"
Phó Gia Bảo sững sờ, "Đau, á."
Lâm Thiện Vũ nhìn chân hắn, "Đau còn lắc lư không ngừng."
Phó Gia Bảo cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đôi chân mình đang vắt trên trạc cây quả nhiên đang lắc lư tới lui, hắn cuống quít đưa tay đè xuống, lại quên mất trên chân cũng có nhiều vết thương, vừa ấn xuống một cái vừa vặn ấn vào ngay vết thương, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, nhưng mà trên mặt hắn cũng có tổn thương, miệng vừa mới toét ra, liền đau mức lập tức khép lại.
Lâm Thiện Vũ nhịn không được lặng lẽ nở nụ cười, cái tên Phó Gia Bảo này, nàng còn tưởng rằng hắn đã tiến bộ, thay đổi không ít, hóa ra vẫn là một bộ đức hạnh này.
Phó Gia Bảo rõ ràng cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình quá ngu xuẩn, hắn giả bộ quay đầu nhìn xung quanh hỏi, "Đám cướp kia đều diệt xong rồi sao?"
Lâm Thiện Vũ vẫn còn có thể mơ hồ nghe được động tĩnh chém giết ở xa xa phía trước, nàng lắc đầu nói chưa xong.
Lại thấy Phó Gia Bảo bị đông lạnh đến mức mặt mũi xanh mét, suy nghĩ một chút, liền đem mũ trùm hủy đi, lôi lớp lụa trắng bên trên ra, cuốn lại thành một mảnh dài quàng lên cổ Phó Gia Bảo.
Nàng cúi đầu buộc khăn lụa cho hắn, buộc xong vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Phó Gia Bảo sắc mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Thiện Vũ: "???"
"Chàng phát sốt sao?" Nàng vươn tay muốn sờ trán hắn thử xem sao.
Phó Gia Bảo lấy lại bình tĩnh, một bên nói không có một bên không ngừng lui về sau, lại bắt đầu nhìn trái phải mà nói, "Vì sao nàng biết ta bị bọn cướp bắt đi?"
Lâm Thiện Vũ liền đem những chuyện xảy ra với Phó gia hôm nay và chuyện gặp được Lục Giáp kể cho hắn biết.
Phó Gia Bảo nghe xong, lại có chút lặng im không nói gì.
Lâm Thiện Vũ tưởng là hắn lại bị đau, nàng suy nghĩ một chút, đi vòng qua thân cây đứng ở phía sau hắn, để lưng mình áp vào lưng hắn.
Bởi vì có tu luyện nội lực, cho nên thân thể của nàng ấm áp hơn so với người bình thường một chút, vừa kề sát vào lưng hắn, Phó Gia Bảo lập tức cảm thấy toàn thân đều ấm áp lên rất nhiều.
Bên ngoài rừng rậm là cảnh tượng quan binh và giặc cướp đang chém giết nhau, trong rừng rậm nơi này chỉ có hai người bọn họ, bốn phía đều tối đen như mực, chỉ có một tia ánh trăng yếu ớt xuyên qua những tàng cây tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Thiện Vũ nghe thấy động tĩnh bên ngoài rừng rậm đã dần dần lắng xuống, nàng nói: "Bên ngoài sắp kết thúc rồi, một lát nữa ta sẽ đưa chàng ra ngoài, chàng cứ việc cưỡi ngựa đi theo phía sau các quan binh trở về huyện Nhạc Bình đi."
Phó Gia Bảo nghe vậy lập tức hỏi: "Vậy còn nàng?"
Lâm Thiện Vũ yên lặng cười một tiếng, đáp, "Ta trực tiếp về thôn Nhạc Bình.
Phó Gia Bảo, chàng phải nhớ, không được để cho người ta biết là ta cứu chàng."
Có lẽ bởi vì trên thân đã ấm áp hơn một chút, Phó Gia Bảo cũng cảm thấy trên thân không quá đau nhức, hắn nghi ngờ hỏi nàng: "Vì sao vậy?"
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ nhìn về nơi xa một lát sau mới đáp: "Nếu như để cho người ta biết ta có võ công, chàng cảm thấy ta còn có thể an an ổn ổn sống một cuộc sống bình thường không?"
Phó Gia Bảo đã hiểu rõ.
Nhưng hắn lại sinh ra một thắc mắc khác, hắn nhỏ giọng hỏi: "Vậy vì sao nàng lại để cho ta biết?"
Lâm Thiện Vũ hỏi lại, "Là ta để cho chàng biết sao? Không phải chính chàng đọc nhiều truyện võ hiệp nên đoán được ư?"
Phó Gia Bảo thầm nói: "Đây còn không phải là do nàng đã điểm huyệt ta, bằng không ta làm sao có thể đoán được."
Lâm Thiện Vũ lại cười, "Vậy chàng cảm thấy ta vì sao muốn bại lộ chuyện này ở trước mặt chàng?"
Ngay cả người của Lâm gia cũng không biết Lâm Thiện Vũ biết võ công, nàng vì sao lại có thể tuỳ tiện bại lộ ra chuyện này trước mặt mình? Phó Gia Bảo cẩn thận nghĩ một hồi, chẳng lẽ là...!thật ra trong lòng nàng nhìn trúng hắn? Nghĩ như vậy, trái tim Phó Gia Bảo khẽ nhảy lên một nhịp.
Nhất định là như vậy rồi, nếu không phải như thế, nàng biết võ công, người lại thông minh, làm sao lại tìm không được thanh niên tài giỏi, anh tuấn? Làm sao lại có thể nguyện ý gả cho hắn? Hơn nữa mặc dù nàng đánh hắn, nhưng xưa nay cũng không nỡ làm hắn bị thương! Còn có còn có, hắn bị bọn cướp bắt đi, sau khi nàng biết chuyện lập tức bất chấp nguy hiểm tới đây cứu hắn, đây không phải vừa ý hắn thì là cái gì?
Phó Gia Bảo càng nghĩ càng xa, càng nghĩ mặt càng đỏ.
Lâm Thiện Vũ đứng đưa lưng về phía hắn, tất nhiên không nhìn thấy sắc mặt lúc này của hắn, nàng thầm nghĩ: tính tình của mình xưa nay luôn rất tốt, nếu không phải Phó Gia Bảo quá giày vò, ưa lăn qua lăn lại, luôn nhiều lần chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không nhịn không được mà động thủ đánh hắn, hi vọng lần này Phó Gia Bảo nhìn đến công nàng đã vất vả cứu hắn, về sau không cần lại tiếp tục giày vò gây chuyện nữa.
Nếu không nàng có thể sẽ không nhịn được mà đánh mặt hắn.
Hai người lưng tựa lưng, giống như cực kì thân mật, nhưng tâm tư mỗi người lại hướng đến hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau mà bay xa.
Mãi gần đến hừng đông, động tĩnh vây bắt, trừ diệt giặc cướp của quan binh bên ngoài khu rừng mới rốt cục ngừng lại.
Lâm Thiện Vũ đã một đêm không ngủ, trên mặt cũng có mấy phần mệt mỏi.
Lúc này nàng một tay đè giữ lưng Phó Gia Bảo, một tay chọc chọc đầu hắn gọi, "Mau tỉnh, có thể đi rồi."
Phó Gia Bảo mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện mình đang bị Lâm Thiện Vũ ôm, mặt lập tức đỏ ửng lên, tâm tư lại không kiềm được bay đi xa, Lâm Thiện Vũ thế mà lại ôm bản thiếu gia, nhất định là nàng đã chung tình đối với ta rồi!
Trải qua một đêm dài, gương mặt của Phó Gia Bảo ngày càng sưng húp lên, Lâm Thiện Vũ nhìn khuôn mặt sưng vù xanh tím lại còn bẩn vô cùng của hắn, cố gắng chịu đựng không lộ ra ghét bỏ trước mặt người bị thương.
Tối hôm qua Phó Gia Bảo vẫn nhịn không được mà ngủ mất, Lâm Thiện Vũ nhìn thấy trên người hắn đều là tổn thương, chỉ có thể ôm hắn.
Ban