Khánh Nguyên năm ba mươi sáu, hoàng đế mới đăng cơ, đổi quốc hiệu là Khánh Phong, ghi chép Khánh Phong nguyên niên (*).
Một năm này, Việt Vương khởi xướng biến loạn cung đình, thương vong vô số, may mà hoàng đế mới dẹp yên phản loạn, nhưng đến lúc này người hầu hạ trong cung càng ngày càng ít, chỉ còn một số cung nữ cấp thấp.
Lúc đó là trời đông giá rét, một trận tuyết bung bay trên bầu trời, im ắng rơi xuống đất, sáng sớm hôm sau đã bao phủ đầy đất.
Trên con đường rộng lớn trong cung đã được quét dọn sạch sẽ tuyết đọng, chỉ còn trên ngói lưu ly còn phủ một lớp trắng, nắng ấm chiếu xuống, như những điểm óng ánh.
Cửa cung màu đỏ thắm mở ra, lại nặng nề đóng lại.
Một đoàn người cúi đầu, mấy trăm người đẹp trên con đường trong cung sạch sẽ, không hề cảm thấy chen chúc, lúc đi bộ không nghe thấy một tiếng động nào, khiến cho Tử Cấm Thành này lộ ra sự yên lặng quá mức.
Một nữ tử đi bộ ở sau cùng, lặng lẽ quay đầu nhìn cửa cung bị đóng lại, nàng nhìn một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, giẫm lên bước chân người trước mặt, đi theo đội ngũ nhẹ nhàng cất bước.
Đó là Khánh Phong nguyên niên, ngày sáu tháng mười một.
A Dư từng nghĩ, nàng mãi mãi sẽ không thể quên năm đó, sẽ càng không quên âm thanh cánh cửa lớn màu đỏ thắm nặng nề đóng lại sau lưung.
Mấy tháng trước đó, nàng còn là tiểu thư nhà giàu được gia đình nuông chiều, sống an nhàn sung sướng, phụ thân không tốt lành, ái thiếp diệt thê, nhưng nàng có người mẫu thân thương nàng tới xương tủy, chưa từng khiến nàng chịu một chút tủi thân nào.
Nàng còn có một vị huynh trưởng, từng nói muốn bảo vệ nàng khỏe mạnh bình an.
Nhưng mấy tháng sau, nàng biến thành người hầu trong cung điện, lại là kết quả tốt nhất nàng liều mạng có được.
Cái chớp mắt từ khi nàng bước vào cửa cung kia, thật ra chưa từng nghĩ tới bước ra lần nữa.
Nàng còn nhớ năm đó công công ghi chép danh dách hỏi nàng: “Nhà ở chỗ nào, họ tên, tuổi tác! ”
Tiểu cô nương kia tay run rẩy, vết bẩn mặt trên mặt vất vả dùng khăn lau đi, giọng nói nàng run rẩy: “Nhà, nhà ở Giang Nam, năm nay mười hai! ”
Nàng khựng lại, không biết nên báo tên mình thế nào, công công kia có chút không kiên nhẫn: “Tên là gì?”
“Tên, A Dư! ”
Cuối cùng nàng bỏ họ Giang, riêng chỉ nhớ kỹ giọng nói mẫu thân dịu dàng gọi nàng ‘A Dư’.
Năm đó mẫu thân ôm nàng vào lòng, cười dịu dàng với nàng, mỗi chữ mỗi câu đều chứa đựng mong chờ với nàng.
“A Dư, A Dư, nương mong con an khang, mong con không lo! !”
Trong thoáng chốc, nàng quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn thấy phương hướng lúc đến, sau khi mẫu thân đi rồi, nàng cũng không còn nhà.
!
“Chủ tử, cẩn thận!” Chu Kỳ sợ mất mật kéo người vào trong dù, sốt suột lau nước mưa trên mặt thay nàng.
A Dư đột nhiên hoàn hồn, nàng thở dốc, chóp mũi cay cay, cuống họng bị lấp kín đau nhức, nàng muốn nói gì đó, lại nói không ra lời.
Nàng tiến cung nhiều năm, chưa từng nhớ về chuyện cũ.
Sao nàng có thể chấp nhận, mẫu thân thương nàng yêu nàng chết thảm trước mặt mình, còn người nàng xem như huynh trưởng lại khoanh tay đứng nhìn?
Đột nhiên con ngươi chợt ẩm ướt, là hận, là oán, là giận, đủ kiểu cảm xúc mãnh liệt không ngừng, cuối cùng lại đều hóa thành hư vô.
Cơ thể run rẩy của nàng dần dần bình tĩnh lại, tiếng bước chân sau lưng đột nhiên dừng lại, nhưng nàng biết người kia chỉ ở sau lưng nàng cách đó không xa.
A Dư không muốn quay người, không muốn nhìn thấy người kia.
Nhiều năm như vậy, nàng không còn trách hắn ta nhưng cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.
Nàng đưa lưng về phía hắn ta, nói: “Hàn Ngọc Dương, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
”
Nàng nhìn qua khói xanh sắc mưa trước mắt, giật mình nhớ tới hôm đó cũng là như thế, vũ khí sắc bén xẹt qua cổ, giống như âm thanh gấm lụa xé rách, chói tai khắc sâu, máu tươi bắn ra tung tóe, bị nước mưa xối lên rửa sạch không còn gì, phảng phất chưa từng xảy ra gì hết.
Hàn Ngọc Dương nắm cây dù, xương ngón tay trắng bệch.
Sự cẩn thận dịu dàng trên người hắn ta rút đi từng chút một, tinh thần su sút mãnh liệt trào ra.
Giang Nam thường xuyên mưa, hắn ta từng bung dù cho nàng, cõng nàng đi qua vô số ngỏ hẻm dài, chỉ vì không làm ướt giày của nàng.
Nhưng lại chưa bao giờ giống như lần này, nàng đưa lưng về phía hắn ta, nói không muốn nhìn thấy hắn ta.
Năm đó, hắn ta té ngã bên đường, xe ngựa đi qua tới tới lui lui chưa từng liếc nhìn hắn ta một cái, duy nhất chỉ có người trước mắt này nhảy xuống từ trên xe ngựa, tràn đầy tinh thần, nàng ‘nhặt’ hắn ta về nhà.
Hắn ta từng nói, muốn bảo vệ nàng một đời khỏe mạnh bình an, từ đầu đến cuối, ý nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng Hàn Ngọc Dương biết, nàng sẽ không tin nữa.
Thật lâu sau, lâu đến mức nước mưa tung tóe làm ướt vạt áo hắn ta, hắn ta mới lên tiếng, gọi nàng: “Giang Dư.
”
Từ thuở thiếu thời, đem hết tất cả sự dịu dàng đặt vào trong hai chữ này, năm năm qua, hắn ta nói trong lòng vô số lần nhưng chưa từng nói ra khỏi miệng.
Hắn ta cùng nàng có danh nghĩa huynh muội, nhưng hắn ta biết rõ, hai người cũng không phải là như thế.
Hắn ta đối xử dịu dàng với nàng, nhưng cũng là kiềm chế.
Hắn ta không dám vượt qua khuôn khổ dù chỉ một chút, hai chữ ‘Giang Dư’ hắn ta gọi ba năm, vốn dĩ tưởng rằng chung quy sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, lại không nghĩ tới, năm năm trước, người này rốt cuộc không còn tồn tại nữa rồi.
Hàn Ngọc Dương nhìn người trước mắt, hắn ta nghĩ tới, lúc gặp lại, có lẽ nàng oán hắn, hoặc là nàng giận hắn.
Cái tên đó càng chói tai, A Dư nhếch môi, nắm chặt tay Chu Kỳ bên cạnh.
Trong cung này, nàng chỉ tin Chu Kỳ.
Trên đời này, nàng chỉ tin Chu Kỳ.
Nàng che chở bụng nhỏ, đột nhiên quay người, tất cả cảm xúc bị nàng đè xuống, trong con ngươi chỉ còn sự lạnh lùng.
Tại chỗ không ai nhìn thấy, nàng nhéo tay Chu Kỳ một cái, Hàn Ngọc Dương vừa định nói chuyện, Chu Kỳ liền nhíu mày che chở phía trước nàng, nhẹ nhàng không sợ trách mắng: “Hàn đại nhân, chủ tử chúng ta là mỹ nhân tứ phẩm cao quý, ngài là trọng thần trong triều, có phải là có chút thất lễ không?” Bổn triều xưa nay như vậy, phi tần hậu cung, cho dù cấp bập thấp bao nhiêu, cũng là chủ tử cao quý, trừ phi là huyết mạch hoàng thất, những người còn lại gặp đều phải hành lễ.
Gió lạnh xào xạc, bóng cây lắc lư, Hàn Ngọc Dương đứng ở chỗ cũ, nhìn người kia hồi lâu, dù cầm trong tay chốc lỏng, buông ra rồi lại nắm, người kia thu mắt lại, che chở bụng nhỏ, chỉ nhìn hắn ta một cái lúc đầu rồi không muốn nhìn thấy lần nào nữa.
Ánh mắt hắn ta rơi xuống bụng nàng thật lâu, cuối cùng hắn ta cúi nhẹ người, cúi đầu xuống, cây dù giấy dầu rơi xuống, hắn ta chắp tay thi lễ, từng chữ từng câu, nói: “Vi thần bái kiến mỹ nhân chủ tử.
”
Bên người dường như có một trận gió, mang theo hơi lạnh, bước chân vội vàng rời xa hắn ta.
Hàn Ngọc Dương nhắm mắt lại, giọt nước rơi xuống đất, vỡ tung, trước mặt từ lâu đã không còn ai, hắn ta khom lưng với đình nghỉ chân trên hổ, cho đến