“Cái thằng khốn nhà mày, tao hận lúc trước không đánh phế mày đi đỡ hại đời con bé nhà Tang gia.
Giờ thì sao, vả mặt chưa con? Còn nữa Noãn Noãn con không nên vẻ mặt như tảng băng của nó mà yêu thương nó.
Nếu biết nó ăn hiếp con, ông nội đây bảo kê đánh gãy chân chó của nó cho bớt gây sự.”
Cả đại sảnh dường như im lặng khi nghe Hoắc lão gia tử, bọn họ không khỏi bùng nổ.
Cái chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô gái này lại là Tang gia đại tiểu thư sao? Đã vậy lão gia tử còn bên vực cô ấy mà không ngại đánh cháu trai của mình.
Chuyện xấu hổ này mà lão gia tử còn như vậy trước đám đông thì địa vị của cô gái này không nhỏ lắm đâu.
Các cô gái trong tộc vừa nãy còn mạnh miệng khoác lác đủ điều bây giờ đã vả mặt chưa? Hiện tại hận không có một lỗ để chui xuống cho đỡ nhục.
Tang Noãn không khỏi nhíu mày nhìn Hoắc lão gia, mặc dù cố gắng lục lọi kí ức của nguyên chủ cùng với trí nhớ còn sót lại về nội dung tiểu thuyết, cô không tài nào nhớ ra được có Hoắc lão gia này xuất hiện.
Hình như bà cô tổng tài này quá tự tin thái quá về bộ não mình quá.
Không nhớ cũng phải thôi Hoắc lão gia xuất hiện là khi Tang Noãn đã tự sát và bà cô cũng chỉ mới đọc ngang khúc đó thôi thì làm sao biết được chứ.
Tuy nhiên cụ thể không thể nào nói ra được, việc Tiêu Noãn xuyên vào đây và những hành động của cô gần đây đã làm thay đổi rõ rệt chệch hướng ban đầu quỹ đạo của tiểu thuyết.
Nhìn ông cụ này không ác ý với mình, Tang Noãn không khỏi buông bỏ lòng phòng bị.
Đối với công việc làm tổng tài như cô thì việc quan sát nhìn thấu một người cũng là một kĩ năng cần thiết và căn bản.
Bỏ mặc thằng cháu đích tôn mình sau lưng, Hoắc lão gia cầm tay Tang Noãn kêu cô đi theo ông.
Cô bất lực nhưng vẫn đi thi ông cụ lên tầng trên.
Hoắc Thiên thấy vậy liền cũng đi theo sau lưng hai người.
Mọi người trong đại sảnh tự giác không gọi nhau, coi như chuyện hồi nãy không hề xảy ra, cứ lui tới trò chuyện với nhau.
Bước vào phòng chỉ để sẵn hai cái ghế, lão gia tử ngồi vội vào một cái.
Ông cụ sợ Hoắc Thiên ngồi vào đó không khỏi luờm anh một cái, kéo Tang Noãn ngồi xuống đó.
“Ai cho phép mày ngồi hả, nghịch tôn? Chân mày cứng, luyện tập thao trường lâu như vậy nên mày đứng đi.
Với lại trong này không đủ ghế cho mày ngồi ở đây đâu.”
Hoắc Thiên không khỏi hắc tuyến đầy mặt với sự hất hủi ghét bỏ của ông nội mình.
Ủa,alo? Ông có phải là ông ruột của con không vậy?
Tang Noãn không khỏi nhịn cười được nhìn đôi ông cháu nhà họ Hoắc này, không ngờ Hoắc lão gia tử này lại là một lão ngoan đồng chứ.
Nhưng thấy bản mặt Hoắc Thiên bị ông nội mình cho ăn hành, thật vui quá đi.”
Hoắc lão gia cầm bình trà rót cho hai ly, một ly cho mình và ly còn lại cho Tang Noãn.
Đương nhiên không có phần của Hoắc Thiên.
Ngầm hiểu được ý trên mặt của ông mình, Hoắc Thiên âm thầm tưởng tượng về bảng thứ bậc trong nhà này.
Mặc dù bên ngoài anh đứng trên vạn người nhưng về đến nhà là tầng đấy của xã hội.
Một phút mặc niệm cho anh nha!
Tang Noãn lịch sự nhận lấy trà của ông cụ hớp một ngụm, Hoắc lão gia sau một hồi mắng chửi nghịch tôn nhà mình lại nói sang chuyện của Tang gia khiến cho Tang Noãn không khỏi phấn khích nghe chăm chú.
Hàn huyên một số chuyện liền bị Hoắc Thiên nhắc khéo thời gian, Hoắc lão gia không khỏi bực bội mà chào tạm biệt với Tang Noãn.
Khi