Cuộc phẫu thuật giằng co ba tiếng đồng hồ dần kết thúc, Tang Noãn quá mệt mỏi mà gục đi lúc nào không biết nữa.
Nhưng khi ánh sáng đèn báo tắt phụt một tiếng, cánh cửa phẫu thuật nặng nề mở ra thì Tang Noãn choàng tỉnh dậy, ngay lập tức tiến đến cánh cửa đó.
Không mất thời gian nhiều, một chiếc chiếc giường bệnh được đẩy ra.
Hoắc Thiên yên tĩnh trên đó được các bác sĩ chuyển đi đến phòng hồi sức cấp cứu.
Tang Noãn vội lấy đồ của mình mà nhanh chóng theo sau đó.
Khi đến nơi, bác sĩ sau khi kiểm tra một lần nữa liền bảo cô trở về tắm rửa nghỉ ngơi rồi lại vào chăm sóc Hoắc Thiên.
Tuy nhiên Tang Noãn hết mực từ chối, không chịu về.
Nhưng sau đó cô y tá hồi nãy bước vào khuyên can cô, Tang Noãn nhìn trang phục đầy máu của mình nên mới chịu trở về thay đồ.
Cô y tá nhìn bóng dáng cô gái trẻ này không khỏi lắc đầu thở dài.
Tang Noãn nhanh chóng trở về khách sạn của mình để tắm rửa sẵn tiện lấy thêm tiền mặt trước khi đến đó bởi vì ở đây không thanh toán bằng cách chuyển khoản.
Trên đường tới bệnh viện Tang Noãn không quên tạt ngang qua một tiếp tạp hoá để đi mua vài thứ cho Hoắc Thiên.
Sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng đã vậy lo lăng cho Hoắc Thiên chưa kịp uống ngụm nước nào, cô đành quay lại mua vài thứ ăn lót dạ và mua cháo cho Hoắc Thiên.
Nhỡ như anh tỉnh thì có cái mà ăn chứ.
Tang Noãn không biết rằng khi mình vừa khỏi chỗ Hoắc Thiên thì anh đã tỉnh dậy.
Mê man muốn gắng gượng ngồi dậy liền bị cô y tá lúc này nghiêm khắc trách cứ, không coi anh là tổng tài trên vạn người gì đó.
Mà bây giờ anh là bệnh nhân, đã là bệnh nhân thì bây giờ cần nghỉ ngơi.
“Anh kia, anh nằm đó cho tôi.
Anh vừa làm phẫu thuật còn yếu lắm, không nên cử động mà rách miệng vết thương.”
Thấy bộ dạng nghiêm túc và giọng nói quen thuộc khi ở trong phẫu thuật, Hoắc Thiên thành thật nằm xuống.
Khẽ đưa tay trái lên thì một cơn đau nhói truyền xuống, Hoắc Thiên không khỏi mồ hôi lạnh chảy lòng ròng.
Cô y tá chỉnh lại mũi truyền nước rồi chuẩn bị rời khỏi thì vang sau lưng một tiếng khàn khàn.
“Làm phiền, ai là người đưa tôi vào bệnh viện vậy?”
Tuy lúc mê man anh nói sảng với một người, anh đinh ninh cô ấy là Tang Noãn và còn phát hiện người đó là người ngày đêm mong nhớ.
Cô y tá lại gần sờ trán xem anh có sốt không mà nói sảng như vậy.
“Anh không bị sốt mà nói sảng à? Tất nhiên vợ anh dìu anh tới đây rồi.”
“Cô ấy tên gì vậy?”
“Anh bị thương ở hai chi chứ đâu phải bị thương ở đầu đâu mà hỏi câu ngớ ngẩn vậy? Đến tên vợ mình mà không nhớ nữa sao? Cô ấy họ Tang, à đúng rồi Tang Noãn.”
Tang Noãn? Hoắc Thiên hơi ngẩn người mà lẩm nhẩm cái tên này.
Thì ra, thì ra là cô ấy.
Tại sao mình không nhận ra cô ấy sớm chứ.
Thật là ngu ngốc mà!
Thấy Hoắc Thiên hơi ngẩn người, cô y tá không quan tâm cho lắm mà đi ra ngoài.
Trước khi đi, cô không quên quay lại nhắc nhở.
“Vợ anh là người con gái rất tốt, lương thiện.
Anh phải trân trọng cô ấy, không có ai làm vợ như Tang Noãn mà cõng chồng