Tang Noãn hai tay xách đồ cồng kềnh bước vào phòng bệnh thì thấy Hoắc Thiên đang ngội tựa lưng ở thành giường nhìn ra cửa sổ.
Những tia hoàng hôn ráng vàng cuối cùng chui qua khe cửa rọi thẳng vào nét mặt điềm tĩnh trút bỏ bao muộn phiền bên ngoài.
Lần đầu tiên Tang Noãn thấy Hoắc Thiên trong bộ dạng này, cô nhẹ nhàng bước tới đặt đồ mình mua lên bàn.
Đột nhiên nghe thấy động tĩnh sau lưng, Hoắc Thiên chầm chậm quay người lại thì thấy Tang Noãn đã đến ánh mắt không khỏi xuất hiện sự cưng chiều trong đáy mắt.
Tang Noãn bỏ chiếc khăn đang choàng trên cổ mình, nhanh tay đổ cháo ra bát tiến lại gần Hoắc Thiên.
“Anh tỉnh khi nào vậy? Bác sĩ đã tới kiểm tra cho anh chưa?”
Tang Noãn định đưa bát cháo cho Hoắc Thiên để anh tự ăn lấy nhưng nhớ lại tay trái của anh đang bị thương nặng không thể nào cử động được liền tự mình đút cho anh ăn luôn.
Đưa tay múc muỗng cháo đầu tiên thì nghe thấy giọng nói khàn khàn không ra tiếng, nói chuyện có chút mệt nhọc nhưng Hoắc Thiên vẫn cố gắng phát ra tiếng.
“Anh vừa mới tỉnh thôi.
Bác sĩ đã tới đây kiểm tra rồi.”
Tang Noãn nghe vậy không khỏi an tâm mà yên lặng thổi từng muỗng cháo đút cho anh ăn lấy.
Hoắc Thiên từ trên cao nhìn xuống những sợi tóc mai bướng bỉnh không cho Tang Noãn vuốt lên gọn gàng.
Cô cứ vuốt chúng nó lên liền lại rơi lại.
Anh đưa tay phải không bị thương, những ngón tay thô ráp khẽ vuốt gương mặt non mềm cố định lại những sợi tóc này.
Tang Noãn không khỏi giật bắn người khi mà Hoắc Thiên chạm vào mình, hai vành tai đáng thương vì sự ngượng ngùng mà đỏ lên.
Cố gắng khuyên nhủ bản thân rằng Hoắc Thiên chỉ giúp mình thôi chứ không có ý gì khác đâu.
Nhưng Tang Noãn trên đỉnh đầu cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu rụi hoà tan cô lập tức thì không khỏi suy nghĩ có chút bậy bạ.
Hoắc Thiên vẫn trưng cái mặt lạnh lùng khi Tang Noãn đưa muống cháo đút cho mình nhưng khi thấy biểu cảm cô phồng môi như chuột hamster thổi thổi cho cháo bớt nóng lại khiến cho anh không kiếm được sự thức tỉnh bên dưới.
Nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn xinh xinh trong khoang miệng thỉnh thoảng liếm liếm đôi môi căng mọng, bất giác khiến cho cổ họng của Hoắc Thiên có chút khô khốc.
Hiện tại anh bây giờ rất khát, anh muốn gặm nhấm quả anh đào mọng nước trước mặt.
Nói là làm, tuy bị thương ở tay nhưng không có nghĩa tay còn lại bị phế.
Hoắc Thiên nhân lúc Tang Noãn không chú ý liền chồm lại trước mặt Tang Noãn, nhanh chóng chế trụ phần đầu của cô mà hôn mãnh mẽ.
Tang Noãn bất ngờ với sự càn rỡ của Hoắc Thiên, đang định muốn đẩy Hoắc Thiên ra liền nhớ đến anh đang bị thương.
Cô không nỡ làm cho đại ma đầu này đâu nên có chút nhân nhượng.
Hôn một tí có mất chút thịt nào đâu? Thôi kệ, đại ma đầu đang là bệnh nhân nên cho tuỳ ý.
Sự thật chứng minh rằng Tang Noãn đã sai hoàn toàn, càng nhân nhượng thì càng được nước lấn tới không coi ai ra gì.
Hoắc Thiên thấy Tang Noãn không có ý chống cự liền càn rỡn, đè chặt cô hôn tới tấp.
Bàn tay không an phận mà vuốt ve lên xuống phần gáy nhạy cảm, Tang Noãn lúc này đang vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát tên bệnh nhân này.
Cảm thấy Tang Noãn không còn chịu nổi nữa, Hoắc Thiên tiếc nuối buông ra.
Cơn khát không những không được