Chúng tôi đã từng là người của hai thế giới.
Anh chọn trúng tôi, thật sự chỉ là bởi vì tôi mang mệnh Cửu Âm sao? Người đàn ông trung niên tấu đàn xong, tất cả mọi người vỗ tay khen hay, người đàn ông trung niên thi lễ một cái: “Tôi đây chỉ là tung gạch nhử ngọc, không biết có vị nào muốn tiếp tục tấu đàn không?”
“Để tôi.”
Chu Nguyên Hạo đứng lên nói.
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Vị trẻ tuổi này, thật lâu rồi không đến, tôi còn tưởng rằng cậu không đến nữa.”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Gần đây chuyển đi nơi khác vừa mới trở về.”
Người đàn ông trung niên nói: “Bình thường cậu chỉ ngồi nghe, xưa nay không đàn, hôm nay làm sao lại đồng ý vậy?”
Nói đến đây, ông ấy bỗng nhiên trông thấy tôi ngồi ở một bên, lập tức hiểu rõ, cười gật đầu: “Thì ra hôm nay dẫn theo cô bạn gái nhỏ, là muốn đàn cho cô ấy nghe sao? Tốt, tốt, hôm nay chúng tôi cũng mượn ánh sáng của vị tiểu thư này, nghe cầm nghệ của anh bạn trẻ một chút.”
Chu Nguyên Hạo tự tin hất cằm, nói: “Chê cười rồi.”
Dứt lời, anh đi về phía cổ cầm, ngồi xuống đằng sau cây đàn, khi tay của anh đặt trên đàn thì khí chất lập tức thay đổi.
Người đàn ông trung niên đánh đàn cho người cảm giác ôn tồn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, còn anh lại khiến người ta cảm thấy một khí thế bén nhọn, rung lên một cái.
Giống như thứ anh cầm trong tay không phải một thanh đàn mà là một thanh đao.
Bài hát mà anh đàn là cùng một bài với người đàn ông trung niên nhưng ý cảnh hoàn toàn khác biệt, ca khúc của anh tư thế hào hùng, hùng binh trăm vạn.
Mà anh chính là vương giả thống lĩnh ngàn vạn binh mã.
Tôi đắm chìm trong âm thanh tấu đàn của anh, như nhìn thấy một trận chiến tranh hùng vĩ thời cổ đại, đến lúc cuối cùng máu chảy thành sông, hai quân vương giả gặp nhau trên chiến trường, đao binh đối mặt, trong một chớp mắt giao kích kia, nhạc khúc bỗng nhiên thay đổi.
Trở nên nhẹ nhàng mà bi thương.
Anh từ một tướng quân uy vũ bất phàm biến thành thiếu niên khốn khổ vì tình, lần đầu tiên thưởng thức được hương vị của tình yêu, ăn tủy biết vị, vì đó trầm luân.
Nhưng người mà anh yêu kia lại không thể nào tiếp thu tình ý của anh.
Cho nên anh trở nên bi thương, phẫn nộ mà điên cuồng.
“Coong!”
Một thanh âm vang lên, Chu Nguyên Hạo ngừng lại, tất cả mọi người giật mình từ trong trầm mê, người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Cậu trai, sao lại dừng vậy? Khúc ca vẫn chưa xong mà.”
Chu Nguyên Hạo, nói: “Không đàn nữa, người yêu tôi khóc rồi, tôi đã nói sẽ không để cô ấy khóc.”
Tất cả mọi người nhìn về phía tôi, lúc này tôi mới phát hiện mình sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Xem ra cô gái nhỏ này là tri âm