“Đừng mà! Anh không cảm thấy lời thoại này của chúng ta rất ngây thơ sao?” Tôi giận nhìn anh chằm chằm hỏi.
“Không cảm thấy.
”
Chu Nguyên Hạo cười đến rất đắc ý: “Anh chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
”
Mặt tôi càng đỏ hơn, Chu Nguyên Hạo dắt tay tôi, nói: “Bên này có một cửa hàng cháo, làm cháo Tịch Bát có mùi vị rất ngon, anh đưa em đi nếm thử một chút.
”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ngôi nhà theo lối kến trúc thời xưa, phía trên treo một tấm bảng hiệu màu đen, trên đó có viết ba chữ theo lối chữ Lệ rất lớn: Ngự Dục Phường.
Hai chúng tôi tay trong tay đi vào cửa hàng, nhưng tôi không biết, cách đó mấy trăm cây số, bên trong một tòa biệt thự nào đó, ở trước mặt Vân Kỳ có một vòng xoáy sương mù màu đen lơ lửng giữa không trung, ở trung tâm sương mù xuất hiện một cái màn hình tròn, trong màn hiện lên chính là cảnh tượng tôi và Chu Nguyên Hạo đang tay trong tay đi dạo phố.
Vẻ mặt Vân Kỳ không đổi, nhưng đáy mắt lại có lửa ghen đang đang bùng lên khó mà che dấu được.
“Thật đúng là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.
”
Thiên Huyền đang cầm một ly rượu đế cao, trong ly là máu tươi của xử nữ.
Lúc này ngoại hình của anh ta là hai mươi tư tuổi, vẻ ngoài này đã hoàn toàn cố định rồi, sẽ không tiếp tục già yếu đi nữa.
Khóe miệng anh ta lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, liếc mắt nhìn Vân Kỳ một cái: “Ngài Vân Kỳ, chẳng lẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy anh không cảm thấy đau lòng sao?”
Vân Kỳ nâng tay lên, phất một cái, theo đó vòng xoáy sương mù kia cũng bỗng nhiên biến mất, anh ta đứng lên, nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lúc nào thì anh có thể ra tay?”
Thiên Huyền vuốt vuốt tay: “Bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ xem anh có buông bỏ được hay không thôi.
”
“Chỉ có buông bỏ thì mới đạt được.
”
Vân Kỳ nói, tự rót cho mình một ly chất lỏng màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, bình rượu kia đâu phải là rượu, rõ ràng chính là máu.
Anh ta nâng ly rượu lên, cụng ly với Thiên Huyền: “Hợp tác vui vẻ.
”
Khóe môi Thiên Huyền lộ ra một nụ cười âm hiểm, hai ly rượu cụng vào nhau, máu tươi của xử nữ trong ly sóng sánh, cũng không ai biết rằng, bắt đầu từ khoảnh khắc này, toàn bộ Hoa Quốc sẽ nổi lên gió tanh mưa máu.
Mà tôi, vẫn còn ăn cháo trong cửa hàng cháo cùng với Chu Nguyên Hạo.
Mấy ngày sau, hai chúng tôi vẫn luôn đi loanh quanh khắp nơi, dạo chơi ngắm cảnh ở Di Hòa Viên, Lăng mộ nhà Minh và các điểm tham quan khác, mà người của nhà họ Chu cũng lục tục trở về, hai người của dòng thứ được lựa chọn để tham gia tiệc năm mới cũng đến, đều đang ở độ tuổi đôi mươi.
Vào