Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 667


trước sau



Chu Nguyên Hạo cũng không thèm phản ứng lại với bọn họ nữa, xoay người nâng Đại sư Tín Thiện đứng lên, Đại sư Tín Thiện vỗ vai của anh nói: “Nguyên Hạo, có bỏ đi thì mới có nhận lại, con… hai”
….


Cặp mắt của ông giống như có thể hiểu rõ hết tất cả nhìn Chu Nguyên Hạo, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, tay cầm bát tử kim chậm rãi đi về phía trước, biến mất trong hư không.

Trong lòng tôi có chút nghi ngờ, ý của Đại sư Tín Thiện cuối cùng là gì? Vì sao tôi lại cảm thấy bất an như vậy?

Tuy nói rằng ba con Quỷ Vương đã bị bắt đi rồi, nhưng trụ không gian đã bị phá huỷ, lại hại chết nhiều người như vậy, tâm tình của mọi người có chút sa sút.

Các thành viên trong nhà họ Diệp và Hoắc Khương Đạt đều sang hỏi thăm tôi, những vị binh lính mặc giáp đen khí thế kinh người này là ai, tôi không muốn bị bại lộ thân phận, lập tức mượn cớ, nói với bọn họ đều là những con quỷ được kí khế ước với nhà họ Khương.

Từ thời xa xưa những người quyền quý thích đào tạo ra những ám vệ, dòng họ tu hành thì nuôi dưỡng quỷ, nhiều thế hệ đã truyền thụ lại vệ quỷ, đến nay mới thôi, còn có không ít những dòng họ tu hành đã nuôi dưỡng một số lượng lớn vệ quỷ.

Cột trụ không gian đã bị phá huỷ, trấn ngục quân tạm thời không có chỗ nào để đi, tôi xuất linh hồn của bọn họ ra, đưa tất cả bọn họ vào bên trong chuông, về sau nếu như có cần gì dùng tới, có thể phóng bọn họ ra bất cứ lúc nào.

Những nhóm người tu hành này vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ, có được nhiều vệ quỷ như vậy thì chắc chắn là phải là người có thế lực không nhỏ.

Tôi để Mạc Thiên Phàm nằm xuống dưới đất, lấy đan dược nhét vào trong miệng anh ta.

Chúng tôi rời khỏi sào huyệt của quỷ, đem mọi việc giao lại cho nhà họ Diệp và tổ số hai đến để xử lý, tuy rằng trụ không gian đã bị sập, thế nhưng cột đá nhọn màu đen vẫn còn sử dụng được, Chu Nguyên Hạo mang đi một khối, còn lại để lại cho mọi người.

Số lượng đá màu đen này phần lớn là thuộc về đất nước, sung vào quân đội, phần còn lại thuộc về

tổ số hai, những môn phái và dòng họ của địa phương.


Lần này tôi nói muốn dẫn Mạc Thiên Phàm trở về Hà Thành, anh ta cũng không có phản đối.

“Tôi, tôi không chấp nhận cô làm chủ nhân của tôi đâu.

” Trên mặt anh ta đỏ ửng: “Cô đừng có mà nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn đi Hà Thành nhìn xem như thế nào thôi.


Tôi híp mắt lại, cho anh ta một cái nhìn xem thường, sao lại kiêu ngạo như vậy.

Chúng tôi đã về tới nhà ởg Hà Thành, Cao Thanh Hoàng và Tống Anh cũng đã trở về nhà.

Vừa vào cửa, Đa Đa lập tức nhào lên phía trước, vô cùng thân thiết vẫy đuôi với chúng tôi, thế nhưng vừa thấy Mạc Thiên Phàm đứng sau lưng chúng tôi, ánh mắt của nó lập tức lộ ra sự hung dữ, nhào lên sủa về phía anh ta.

Mạc Thiên Phàm giận nói: “Làm sao mà tới cả chó còn dám sủa loạn trước mặt ông Mạc đây, hôm nay ông Mạc đây sẽ cho mày biết vì sao hoa lại có màu hồng.



Anh ta đang chuẩn bị dùng chút pháp thuật để dạy dỗ Đa Đa một chút, bỗng nhiên cơ thể co rút lại, biến thành một con hồ ly có bộ lông trắng như tuyết, phía sau chín cái đuôi đang vẫy.

“Tại sao tôi lại biến thành như thế này?” Mạc Thiên Phàm tức giận nói: “Vì sao tôi không thể biến lại thành người?”
Tôi vội vã kiểm tra cho anh ta một chút, liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Trước kia không phải đã nói cho anh nghe rồi sao? Anh bị thương rất nặng, tạm thời không thể sử dụng pháp thuật được, anh lại cố tình không chịu nghe, hiện giờ thì tốt rồi, bản thân anh hãy ngoan ngoãn làm một con hồ ly đi.


Mạc Thiên Phàm kêu lên nói: “Cô có bao giờ nói chuyện này cho tôi nghe đâu? Rõ ràng là cô chưa nói gì cả!”
“Không cần phải để ý chi tiết như vậy.

” Tôi vỗ đầu anh ta nói: “Anh hải chung sống hòa bình với Đa Đa nha.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện