“Cô cố tình đúng không.
” Mạc Thiên Phàm la lên, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Đa Đa đang nhìn anh ta như hổ rình mồi.
Anh ta vội vàng nhảy lên, bò lên bàn, từ trên cao nhìn xuống nó, uy hiếp nói: “Tao cảnh cáo mày, đừng có mà tới đây, nếu không ông Mạc đây sẽ đánh cho mày gãy răng đó.
”
Đa Đa bất ngờ nhảy lên, lại có thể nhảy trực tiếp nhảy lên bàn, gặm một phát vào đầu Mạc Thiên Phàm, anh ta hét to lên: “Con chó thối này, mày muốn làm cái gì? Chờ cho ông Mạc đây khôi phục lại hình người, xem xem tao có đem mày đi nấu lẩu không!”
Đa Đa mặc kệ anh ta, ngậm anh ta chạy ra sân ngoài cửa, xòe đuôi vui sướng.
Tôi mang khuôn mặt mỉm cười nói: “Tình cảm của hai người họ cũng tốt quá đi chứ.
”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Khương Lăng, em lại biến thành người xấu rồi.
”
“Có hả?” Tôi nhìn trời nói: “Em vẫn luôn rất lương thiện thuần khiết nha.
”
Nhưng trong lòng tôi lại thầm cười, ai nói anh không nhận tôi làm chủ nhân, nếu như không thu thập được anh thì tôi sẽ không mang họ Khương.
Chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau khi thức dậy, lập tức nhìn thấy Mạc Thiên Phàm kiệt sức nằm trên người Đa Đa, lông trên người cũng đã bị rớt ra vài nhúm.
Tôi mỉm cười sờ đầu của anh ta nói: “Ngày hôm qua chơi đùa có vui không?”
“Vui cái đầu cô đấy!” Mạc Thiên Phàm không còn sức lực nói.
Miệng tôi lại càng cười tươi nói: “Đa Đa hơi tinh nghịch một chút, hơn nữa tuổi của anh cũng khá lớn, coi như anh cả, nhường nhịn em chút đi.
”
Đa Đa nằm một bên cũng tỏ vẻ đồng ý, sủa lên hai tiếng, sau đó nó ngậm dây xích cổ lại, sủa hai tiếng về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng sờ đầu của nó nói: “Đa Đa, thật sự là bọn tao không rảnh để dắt mày đi chơi đâu, bây giờ bọn tao phải xuống địa ngục một chuyến rồi.
”
Đa Đa mất hứng sủa hai tiếng rồi ủ rũ nằm trên mặt đất.
Tôi ôm lấy nó, hôn mũi nó một cái nói: “Trong khoảng thời gian tao không có ở đây, mày hãy chơi với hồ ly nhé, hãy bảo