Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Không sao đâu, trăm năm cũng chỉ là lướt qua mà thôi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, tôi sẽ luôn ở bên em cho đến khi thiên hoang địa lão.
”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ấy, liệu chúng tôi thật sự có thiên hoang địa lão hay không? Tôi không dám nhìn về tương lai, tôi chỉ cần trân trọng hiện tại mà thôi.
Chúng tôi đi qua phủ tướng quân tráng lệ, đến hang động phía sau phủ, một cây cầu trên trời nối dài từ cuối hành lang, vắt ngang vách núi như một cầu vồng trắng, đổ xuống dòng núi đối diện.
Không biết tại sao, trong lòng càng ngày càng cảm nhận rõ sự bất an, bi thương trong đó.
Phía bên kia cầu, bên dưới đá hắc quang, rốt cuộc có cái gì?
“Khương Lăng?” Chu Nguyên Hạo đỡ lấy bả vai tôi: “Đi thôi.
”
Chúng tôi đi qua cầu, xuyên qua khe núi, cuối cùng của khe núi là một màu đen như mực, nhìn giống như một hồ nước đen.
Thế nhưng tất cả đều là đá hắc quang.
Tôi đi trên đá hắc quang, ánh mắt nhìn thẳng vào đá hắc quang ở trung tâm, đá hắc quang sáng bóng được phủ một tầng huỳnh quang mỏng.
Bỗng nhiên trong đầu tôi thoáng hiện lên một số hình ảnh lộn xộn, thời điểm kiếp trước, một mình tôi đi đến một vùng toàn đá hắc quang, ngã nhào xuống đất, mặt mũi đau đớn không chịu nổi.
Tôi đau đớn dữ dội hét chói tai, sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Ở trong những hình ảnh kia, tôi thấy phía dưới người mình là một màu đỏ tươi của máu.
Hai chân mềm nhũn, tôi suýt nữa ngã xuống đất, Chu Nguyên Hạo đỡ lấy tôi, chau mày nói: “Khương Lăng, có phải em nhớ lại được gì rồi không?”
Tôi nắm lấy bả vai anh ta, ngẩng đầu lên nói: “Thật xin lỗi.
”
Chu Nguyên Hạo nhíu chặt chân mày lại hơn: “Khương Lăng, nói cho anh biết, bên dưới đá hắc quang rốt cuộc có cái gì?”
Tôi lại đi về phía trước một đoạn nữa, đi tới chỗ hồ đá hắc quang trung tâm, tôi chỉ tay xuống đất, anh ấy nhìn theo hướng theo