Sắc mặt của anh Diệp trầm xuống: “Này anh Tần, anh nói như vậy là có ý gì? Anh muốn nói ở toàn bộ cái Hà Thành này biết sao, nơi ở của tôi không an toàn, không có nơi nào an toàn cả.”
Anh Tần cười lạnh: “Nếu đã như vậy thì tại sao ở chỗ này lại có cảnh sát?”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, ngồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh Trương cũng kích động nói: “Anh Tân, anh phải nói rõ ràng xem ở đây ai là cảnh sát?”
Anh Tân nhìn sang Tư Hoàng Lăng: “Trên người của anh này có một thiết bị quay phim bé bằng lỗ kim.
Các người thử nghĩ xem như vậy thì ở đây ai là cảnh sát?”
Hơn chục con mắt đều đổ dồn về phía Tư Hoàng Lăng, đảm nhân viên an ninh thậm chí còn rút vũ khí của họ ra.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng may mắn thay không có ai rút súng.
Thế nhưng tôi khẳng định trên người họ nhất định phải mang theo súng.
Tư Hoàng Lăng kéo tôi phía sau che chắn, lạnh lùng nói: “Anh Tần, anh nói như vậy là có ý gì?”
Anh Tần chế giễu: “Ý của tôi là gì mà anh không biết sao?” Anh ta khẽ giật giật ngón tay, anh ta đang mặc một bộ đồ trang phục thời nhà Đường, ống tay áo rất dài, và rồi một đứa bé nhỏ bằng cái nắm tay bò ra khỏi tay áo của ông ta.
Không, tôi phải đính chính lại, đó là một bào thai, cơ thể vừa mới hình thành, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tôi nhíu mày, anh Tân này thật tình, đã là người nuôi ma rồi, bây giờ còn chuyên nuôi quỷ nhỏ như vậy nữa.
Tốc độ của con quỷ đó rất nhanh, nó nhảy xuống đất, vài giây sau liền bò đến, định nhảy lên người của Tư Hoàng Lăng.
Nhưng Tư Hoàng Lăng không nhận ra điều đó, nếu không có đôi mắt âm dương thì anh không thể nhìn thấy linh hồn trẻ sơ sinh nào cả.
Tôi ném tướng quân Kim Giáp ra, con côn trùng bay đến đậu trên đầu con quỷ trẻ con đó, chỉ cần một vết cắn, cả người con quỷ trẻ con đó nhanh chóng gục xuống, lăn lộn đau đớn trên mặt đất, biến mất thành một luồng khí màu đỏ.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là con quỷ trẻ con này vừa mới thành hình, thực lực còn rất thấp, nếu không tướng quân Kim Giáp của tôi sẽ không đối phó được với nó.
Tướng quân Kim Giáp lại bay vào lòng bàn tay tôi, tôi cảm giác như sức mạnh của nó tăng lên một chút, không nhiều lắm, chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để tôi vui sướng.
Hóa ra là hấp thụ oán khí của hồn ma có thể làm cho nó mạnh hơn.
Đó là một câu chuyện dài, thật ra trong vài giây trước sau, anh Tân chưa bao giờ nghĩ rằng linh hồn con quỷ trẻ con của mình lại bị tấn công, nếu con quỷ nhỏ mình nuôi bị giết, chủ nhân của nó cũng sẽ bị cần trả dữ dội.
Đặc biệt là những thứ như quỷ trẻ con, mối liên hệ của nó với chủ nuôi càng sâu sắc hơn.
Vì vậy, lúc con quỷ trẻ con bị tướng quân Kim Giáp nuốt chửng, anh Tân bỗng nhiều la hét thảm thiết, sau đó ngã ngửa ra ghế, máu chảy từ mắt và mũi chảy ròng ròng.
Anh Diệp nhìn vậy mà giật mình, không thể tin được quay sang nhìn chúng tôi, hét lên: “Bắt đầu hành động đi!”
Các nhân viên bảo vệ trong căn phòng đó cũng xông đến tóm chúng tôi, Tư Hoàng Lăng bẻ cổ áo ra sau, hét: “Lên thôi”
Dứt rồi, anh ấy đả một cước vầng luôn cả chiếc dùi cui điện của cảnh sát, lôi tôi bỏ chạy ra ngoài.
Mấy con bạc khác trong căn phòng thi nhau với vết chỗ tiền trước mặt rồi bỏ chạy tán loạn.
Sắc mặt anh Diệp trông càng dữ tợn, quay người đi vào trong phòng.
Ở tầng hầm thứ tư khu phổ thông, một toán cảnh sát ập vào, đám người ở đây đột nhiên trở nên lộn xộn.
Tư Hoàng Lăng gọi một nữ cảnh sát đến, nói với cô ấy: “Cô đưa cô Khương ra ngoài trước đi.
Sau đó anh ấy quay lại, tôi kéo anh ấy lại hỏi: “Anh định làm gì?”
“Đi bắt Diệp Thiên” Anh ta nói: “Trong căn phòng riêng kia còn có một con đường bí mật.
Để bắt được hắn ta bọn anh đã chuẩn bị bố trí trận địa mấy tháng nay rồi, không thể để hắn ta trốn thoát được.
“Một mình anh đi quá nguy hiểm.
Tôi ghé vào tai anh ấy, thì thầm: “Anh yên tâm, hắn ta không trấn thoát được đâu.
Tôi biết hiện giờ hắn ta đang ở đầu”.
Trong một siêu thị nhỏ cách câu lạc bộ giải trí Venus vài trăm mét, ánh sáng trong siêu thị đó âm u mờ mịt, trên kệ bày rải rác một số thực phẩm, phía trên bề mặt kệ còn rơi xuống một tầng tro bụi xám nhạt.
Đột nhiên, có một kệ trong cùng lặng lẽ di chuyển ra xa, một nhân viên bảo vệ cao to khỏe mạnh đang dọn đường, anh Diệp vừa bước ra khỏi đó, Vương Tư Kỳ cũng đi theo sau hắn ta, vẻ mặt cô ta rất hoảng sợ, vì cô ta sợ rằng hắn ta sẽ bỏ rơi mình.
Một chiếc ô tô con màu đen lặng lẽ đậu bên ngoài siêu thị, anh Diệp sải bước lên xe, hai vệ sĩ ngồi ở bên cạnh, không có chỗ để ngồi, Vương Tư Kỳ còn muốn chen vào ngồi cùng thì anh Diệp lạnh lùng quát: “Cút!”
Vương Tư Kỳ cuống cuồng: “Anh Diệp, làm ơn đi, anh đưa em đi theo với, em không muốn ngồi tù đầu”
Anh Diệp cũng không thèm liếc đến cô ta, nhảy mắt với tên vệ sĩ bên cạnh, tên vệ sĩ này liền đá vào bụng Vương Tư Kỳ, đá cô ta đau đến mức một hồi lâu sau vẫn chưa dậy nổi.
“Lái xe đi.” Diệp Thiêm nói.
Họ không để ý, một con bọ vàng lặng lẽ leo lên xe chui vào gầm ghế.
Xe đang chuẩn bị lái ra khỏi con hẻm, thì tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên, vài chiếc xe cảnh sát vây chặt đến mức con kiến cũng không lọt qua chặn đầu con hẻm, vẻ mặt Diệp Thiêm biến sắc: “Quay về l
Xe vừa quay đầu thì phía sau có mấy xe cảnh sát xông tới, cảnh sát lao xuống xe, trên tay cầm súng, lệnh cho những người trên xe lập tức giao nộp vũ khí và đầu hàng.
Diệp Thiêm bật một câu chửi thề: “Làm sao bọn họ biết được lối