Nói rồi anh ấy lấy đũa gắp thức ăn đưa lên miệng tôi, tôi há miệng ra để cho anh đút thức ăn vào miệng, đồ ăn ngon đến mức tôi suýt nuốt cả lưỡi mình.
“Lại đây ăn thử chén súp cải trắng này đi.” Anh ấy nói, tôi hơi ngạc nhiên.
Món súp cải trắng này là một món ăn nổi tiếng, thoạt nhìn chén súp đó trông giống như một bát nước trong có một ít bắp cải nổi lên.
Thực tế thì món súp này còn có cả thịt gà, thịt vịt, dăm bông, sò điệp, chân giò thái mỏng, xếp theo từng miếng, trông rất ngon miệng.
Tôi nhấp một ngụm súp, đúng là món ăn ngon nhất trần đời.
“Đưa đũa cho tôi ăn đi, tôi cũng không phải là bị bại liệt.” Tôi nói, anh cười cười: “Tôi chỉ muốn đút cho em ăn thôi mà
Nói đoạn, anh ấy gắp một miếng thịt viên, cho vào miệng ngậm rồi ấn vai tôi xuống mớn vào miệng tôi, mặt tôi thoáng đỏ lựng, mệt ghê ả, thế mà anh ấy cũng nghĩ ra cho được.
Vì vậy, tôi cứ như vậy “ngồi im như phẳng” đã bị anh bón cho ăn một bữa như vậy, cứ bón đi bán lại như vậy cho đến cuối cùng, anh ấy trực tiếp quét sạch thức ăn thừa trên bàn và đè tôi xuống bàn làm một lần nữa.
Tuy tôi biểu hiện ra ngoài là rất không vui nhưng thực ra tôi vẫn thấy rất phấn khích khi anh làm điều đó.
Cuối cùng tôi cũng mặc được quần áo vào, thấy bát đĩa và đồ ăn trong phòng khách đều đã được dọn sạch, Chu Nguyên Hạo cũng đã mặc một bộ âu phục thoải mái đứng đó rồi, anh nói: “Tôi định bảy ngày này sẽ ở bên em thật vui vẻ.
Em đã nghĩ xem muốn đi chơi ở đâu chưa?”
Tôi gãi gãi đầu, thực sự tôi cũng không biết phải đi chơi ở đâu bây giờ, trước đây vì không có tiền và thời gian, với cả cũng bận rộn với công việc giấy tờ cả ngày cho nên tôi làm gì có tâm tư nghĩ xem sẽ đi chơi ở đầu chứ?
“Sao cũng được.” Tôi thuận miệng đồng ý.
Anh ấy còn chưa kịp mở miệng thì tôi chợt nhớ ra điều gì đó, tôi tìm thấy trong ngăn kéo một cuốn sổ ghi dày đặc những cái tên.
“Đây là cái gì vậy?” Anh hỏi.
“Đây là danh sách người vay tiền lúc trước khi bố tôi bị bệnh.
Tôi tìm cẩn thận, nói: “Người này cho em mượn ba triệu, em thế mà quên khuấy mất người đó á..
Trong mắt Chu Nguyên Hạo lộ ra một chút khinh thường, trong mắt anh ba triệu chẳng khác nào một đồng xu lẻ, có rơi xuống đất thì anh cũng không buồn nhặt.
“Số tiền này tuy nhỏ nhưng là tiền cứu mạng đó.
Tôi nhớ lại một số chuyện mà đau lòng, có lẽ chỉ khi không muốn nghĩ tới chuyện đó cho nên mới cố ý quên đi món nợ ba triệu này.
Năm đó, bố tôi ốm nặng, bác sĩ yêu cầu tôi đóng tiền viện phí càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không cấp thuốc cho bố tôi, ở nhà tôi có cái gì bán được gì thì bản, mặt bằng cửa hàng bán vòng hoa tang cũng cho thuê, thậm chí nếu phải bán cả nhà để chữa cũng bán, thế nhưng một ngôi nhà rách nát như vậy, ai thèm mua chứ.
Lúc đó tôi thực sự tuyệt vọng và cùng đường rồi, ở đâu có thể vay được tiền tôi đều vay hết, thậm chỉ người thân, bạn bè mỗi lần nhìn thấy tôi đều lấn tránh vì sợ tôi vay tiền.
Tôi chỉ còn cách nào khác, chỉ biết ngồi trên bậc thềm trước bệnh viện khóc lóc thút thít, tôi khóc rất đau lòng, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra khỏi xe.
Người đàn ông kia trạc tuổi ba mươi, trông rất hiền lành, cúi đầu hỏi tôi có phải gặp chuyện gì ẩm ức không.
Tôi kể cho người đó nghe về chuyện của bố tôi, anh ta cười và nói với tôi, tuổi trẻ là chính là tiền vốn, còn sợ không kiểm được tiền à?
Tôi không phải đồ ngốc, đương nhiên tôi hiểu ý của anh ta, tôi cảm thấy rất nhục nhã, nhưng nghĩ đến cảnh bố tôi đang nằm trên giường kêu đau, tôi nghiến rằng và lên xe của anh ta.
Anh ta lái xe đến một nơi hẻo lánh, đưa tay sở lên đùi tôi, toàn thân tôi run lên, cố nén cơn buồn nôn.
Lúc sau cả người anh ta dính sát lên người tối, anh ta muốn hôn vào mặt tôi nhưng tôi đã đẩy anh ta ra và bảo rằng anh ta phải trả tiền trước.
Anh ta căn bản là người không quan tâm đến tiền bạc, lập tức rút ví, rút một xấp tiền đỏ chót đưa cho tôi, rồi sau đó liền muốn cởi quần áo của tôi ra.
Thế nhưng tôi ra đòn cũng quyết liệt, tôi với được một vật cứng trên xe đập mạnh vào đầu anh ta, rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài, hét vào mặt anh ta: “Số tiền này là tôi vay anh, sau này tôi sẽ trả lại cho anh!”
Nói xong tôi bỏ chạy thật nhanh.
Sau này, tôi rất sợ, nếu anh ta gọi cảnh sát và nói rằng tôi cướp tiền của anh ta, có lẽ tôi sẽ phải ngôi tủ suốt cả phần đời còn lại.
Nhưng tôi không biết tại sao anh ta lại không báo cảnh sát, có lẽ vì anh ta sợ chuyện mua dùng tiền mua thân thể tôi sẽ bị bại lộ và huỷ hoại danh tiếng của anh ta.
Khi ở trên xe, anh ta còn liên tục trò chuyện với tôi không ngừng và thậm chí còn nói cho tôi biết tên và địa chỉ của anh ta.
Anh ta tên là Lương Gia Trinh, gia đình anh ta sống trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Tôi phải trả lại cho anh ta ba triệu này.
Tôi không giấu gì Chu Nguyên Hạo, với năng lực của anh, sớm muộn gì anh cũng biết mà thôi.
Đây là quá khứ tăm tối không thể nhìn thấy ảnh sáng của tôi, là cảnh ngộ đen tối nhất trong cuộc đời tôi, nếu anh ấy vì chuyện này mà khinh thường tôi, tôi vẫn sẽ chấp nhận.
Anh ấy im lặng một hồi, lạnh lùng nói: “Để tôi đi giết hắn”
Tôi lắc đầu nói: “Anh ta không ép buộc em, bên tình bên nguyện.
Anh ta cũng không phạm phải sai lầm lớn nào, ngược lại cuối cùng là em đã cướp tiền của anh ta.
Nói tóm lại,