Ôn Diệu Noãn nghe vậy giận dữ, tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, sau đó nói với bọn họ: “Chúng ta chưa từng quen biết nhau, dựa vào cái gì tôi phải mang bùa chú bảo mệnh đưa cho các người? Ha ha, cũng không nhìn lại xem mặt mũi của mấy người như thế nào! Đừng chăm chăm nói lời vô nghĩa nữa, ai nguyện ý muốn đi theo chúng tôi thì cùng đi, ai không muốn thì nhanh xéo đi!”
Khi tôi nói ra những lời này, những người đó tất cả đều bị dọa sợ, Ôn Diệu Noãn nhịn không được giơ ngón cái lên, còn có người tiếp tục càu nhàu, tôi phóng ánh mắt như đao về phía kẻ kia, người nọ lập tức ngậm miệng lại.
Ôn Diệu Noãn chạy tới nói nhỏ: “Cô Khương, cô thật lầ khí phách.”
Tôi cong khóe miệng, không nói gì.
Uông Đan Ni nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã chết đến không thể chết hơn.
Chúng tôi cũng không quan tâm cô ta, tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn đường nữa, đằng trước đột nhiên xuất hiện một tên hề.
Tên hề chỉ là một tác phẩm điêu khắc, nhưng ánh mắt lại giống như có linh hồn, âm u tĩnh mịch khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Tôi muốn đi lên xem xét, nhưng lại bị Thẩm Tinh Diệp ngăn cản: “Để tôi tới.”
Cậu ta rút một tờ giấy từ trong cái miệng xấu xí của tên hề.
Trên tờ giấy viết: Vừa rồi chỉ là một màn khởi động làm nóng người, trò chơi kinh dị hơn sắp diễn ra.
Hãy nhớ kỹ, chỉ một trong các người có thể sống sót đi ra ngoài.
Tôi cau mày lại: “Đây không phải là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau hay sao?”
Thẩm Tinh Diệp cười khẽ một tiếng: “Mặc kệ như thế nào, trước tìm cửa ra rồi nói sau.”
Tôi liếc mắt nhìn Trương Viễn Trì một chút, anh ta vẫn còn đang không ngừng lau mồ hôi.
Tôi xiết chặt mảnh giấy đã tìm được trong tay cái xác không đầu trong túi áo, bên trong chúng tôi, rốt cuộc ai là ma đây?
Lại vượt tiếp một cái ngã rẽ, bức tường phía trước rõ ràng có dán một tấm gương thật lớn, phản chiếu tất cả chúng tôi bên trong.
Lời giới thiệu bên cạnh viết: Tấm gương chân thật, có thể phản chiếu tội ác sâu thẳm dưới đáy lòng con người.
Không biết vì sao, tôi rõ ràng không thể nhúc nhích, cũng không thể dời mắt đi được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái gương kia.
Mặt gương đột nhiên xuất hiện một tầng rung động nhè nhẹ, hình ảnh bên trong thay đổi, biến thành một trường trung học.
Một cô bé mặc đồng phục học sinh bị một nhóm nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ bắt nạt.
Bọn họ xé rách vở bài tập của cô bé, còn ném sâu róm vào trong quần áo của cô bé, ném chuột chết vào bàn học, còn mắng cô bé mồ côi mẹ, trong nhà buôn bán đồ dành cho người chết, rất xui xẻo.
Đám người kia cười một cách càn rỡ, cô bé quỳ trên mặt đất không ngừng khóc, khi bọn họ mắng chửi đến người mẹ đã khuất của cô bé, ánh mắt cô bé càng lộ ra vẻ tức giận và thù hận mãnh liệt.
Cô gái đầu sỏ nhóm bắt nạt cô bé kia rất thích nhảy, dáng vẻ cũng xinh đẹp, là con cưng của thầy hiệu trưởng.
Cô bé bị bắt nạt không dám nói với giáo viên, giáo viên cơ bản sẽ không tin tưởng, chỉ biết cho rằng cô bé nói dối.
Cho dù người khác có bắt nạt cô bé thế nào, cô bé đều có thể nhịn, nhưng người khác mắng mẹ cô bé thì cô bé tuyệt đối không thể nhịn được.
Cho nên, cô bé đã đổ dầu lên trên sân khấu hội trường, ngày lễ kỷ niệm thành lập trường sắp đến, mỗi ngày tan học cô gái hay bắt nạt cô bé đều sẽ tới sân khấu này tập luyện vũ đạo.
Cô bé chỉ muốn trả thù cô ta một chút, ai ngờ cô gái đó vậy mà ngã từ trên xuống sân khấu xuống dưới, gãy cả hai chân, sau khi giải phẫu tuy rằng cô gái kia giữ lại được đôi chân, nhưng lại không bao giờ có thể nhảy được nữa.
Trong lòng tôi đau nhói từng trận, tràn ngập cảm giác áy náy.
Năm đó sau khi mọi việc xảy ra, nhà trường đã tra xét thật lâu, nhưng vẫn không có tra ra được tôi làm, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, cô gái hay bắt nạt tôi cũng đã chuyển trường đi rồi.
Đó là cái gai ở sâu thẳm linh trong hồn tôi, nhiều năm như vậy, tôi cứ tưởng bản thân đã sắp sửa quên được, không ngờ khi bị lật lại, vẫn như cũ khiến cho tôi đau khổ không thôi.
Bỗng nhiên, cô gái nhỏ đang khóc trong gương bất thình lình ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía tôi, nói: “Tôi cùng lắm chỉ là ăn hiếp cô, mắng cô vài câu mà thôi.
Tại sao cô phải làm gãy hai chân của tôi?”
Tôi đau đớn túm lấy tóc của mình: “Thực xin lỗi…”
“Xin lỗi à? Cô đã huỷ hoại cả cuộc đời tôi, cô cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là được rồi sao?” Cô gái bị gãy chân hung dữ trừng mắt nhìn tôi: “Tôi bắt cô phải đền mạng! Đền mạng đi!”
Nói xong, cô ta đột ngột từ gương bước ra, hai tay bóp lấy cổ tôi, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi và áy náy, thống khổ suy nghĩ, thôi thì cứ như vậy dứt khoát chết đi, chỉ cần tôi chết là có thể trả sạch tội lỗi của mình rồi.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên, trán tôi bỏng rát đau đớn, tôi lập tức tỉnh táo lại, nhìn về phía cô gái đang siết cổ tôi.
Cô ta đâu phải là một cô gái, cô ta rõ ràng là một ma nữ kinh khủng tóc tai bù xù, có thể là do uống thuốc trừ sâu bị trúng độc chết, trong miệng một mảng tối đen, hiện tại còn đang không ngừng ói ra máu đen.
Tôi nắm lấy bùa trừ tà, lập tức dán lên trán của cô ta, cô ta hét lên một tiếng, buông tay ra.
Tôi lại lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, thanh kiếm này thực sự rất ngắn, chỉ dài gần một thước, thích hợp mang theo tùy thân, mặt trên khắc đầy những phù chú phức tạp.
Đây là tôi trích từ trong gương của bà nội ra, đồ vật áp đáy hòm gì đó, thiết nghĩ có lẽ cũng không tệ.
Tôi đâm một kiếm vào miệng ma nữ, ma nữ oa oa hét lên hai tiếng, hóa thành một đám khói đen biến mất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rút kiếm về, nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào