Mỗi một lần Tần Thiên Khải nhận điện thoại, tôi còn chưa kịp nói cái gì anh ta đã vội vội vàng vàng hỏi tôi bây giờ đang ở đâu.
Tôi dừng lại một chút mới nói mình đang ở bệnh viện, anh ta nói đợi anh ta sang đó rồi nói sau.
Tôi đoán anh ta đã biết chuyện tôi bị bắt vào trong cục rồi, cho nên lúc đó mới không nói gì thêm nữa liền đưa địa chỉ cho anh ta, đợi anh ta đến.
Nhưng khi cúp máy không được bao lâu, tôi chờ mãi không thấy Tần Thiên Khải đến mà lại chờ được một sự kinh hãi bất ngờ.
Đúng lúc đó, Liêu Công Đại vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại đã ra ngoài rồi, còn nói chuyện sau đó phải dựa vào bản thân tôi rồi.
Ông ta vừa đi, sau đó lại có một đám người đến, không phải đồng phục của cảnh sát mà là mặc các loại quần áo bình thường, chuyện đầu tiên khi bọn họ xông vào chính lắt bắt tôi lại.
Tôi giãy giụa hai cái liền thôi, sắc mặt cũng thay đổi, tôi hét lên: “Các người muốn làm gì?”
“Đừng động đậy, chúng tôi là cảnh sát” Một người đàn ông nói xong còn giơ giấy tờ thẻ làm việc tùy thân của cảnh sát lên cho tôi xem, tôi liếc mắt nhìn một cái, cũng không phát hiện ra sơ hở nào.
Nhưng tôi không phải tội phạm chạy trốn, cảnh sát đi bắt người sẽ mặc quần áo bình thường à?
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, liền không ngừng giãy giụa, tôi cũng nói hết những nghi ngờ của bản thân với bọn họ ra.
Sắc mặt mấy người đàn ông đó liền thay đổi, sau đó nhanh chóng lấy ra một mảnh vải, bịt lại miệng và mũi không cho tôi nói, một mùi hương ngọt ngào nồng nặc xông vào đường hô hấp của tôi, thứ mùi hôi đó xâm nhập toàn thân một cách bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị, đầu óc liền choáng váng, cơ thể như bị chìm xuống.
Tôi mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở trong một căn phòng xa lạ.
Trong phòng có một mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất, thấm vào ruột gan chứ không quá nồng nặc.
Dưới người mình là một chiếc nệm êm ái, cách trang trí bày biện trong phòng cũng đẹp đến không thể nói gì.
Nhưng phản ứng đầu tiên là tôi cảm thấy đây hẳn không phải là việc người muốn làm hại tôi sẽ làm.
Vừa nghĩ tới điểm này, Bên ngoài cánh cửa màu đỏ vang lên tiếng động mở cửa, sau đó một đôi giày da bóng loảng xuất hiện rồi từ ngoài bước vào, cùng với động tác của người kia bước vào, gương mặt cũng dần dần lộ ra trước mắt tôi.
Là Chu Phong.
Tôi rất kinh ngạc, xốc chăn lên rồi từ trên giường bước xuống đất.
Chu Phong mang một bát canh nấm trắng đi tới, vừa bảo tôi đừng động đậy vừa bước chầm chậm về phía tôi, đặt bát cạnh xuống chiếc tủ cạnh giường.
Tôi không nghe lời anh ta dặn, ngồi dậy, đúng lúc bị anh ta bắt lấy cổ tay tôi rồi ấn tôi trở về.
“Anh muốn làm gì?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh ta, thái độ lạnh lùng.
Chu Phong cau mày lại, miệng mở ra đóng lại một hồi, một lúc sau mới dùng giọng nói hơi khàn khàn hỏi tôi: “Ái Phương, lẽ nào chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau sao?”
Tôi cúi đầu xuống, không muốn nhìn ánh mắt buồn bã của anh ta, ánh mắt kia giống như có gai nhọn vậy, đâm vào trong mắt khiến tôi phát đau.
“Chu Phong, lần trước tôi đã nói không rồi, không thể cho tôi thứ tôi muốn, thì đừng trêu chọc tôi làm gì.
Anh không thể ly hôn với Triệu Mộng Tuyết, tại sao còn muốn đối xử tốt với tôi chứ? Tôi đã không còn ý nghĩ muốn làm tình nhân của anh nữa rồi.”
Tôi không nhìn vào anh ta, nên không biết vẻ mặt anh ta như thế nào.
Chỉ thấy đợi một lúc, giọng nói của Chu Phong càng đè nén hơn trước, Ái Phương, anh từng nói rồi, anh cần chút thời gian, tại sao em lại không tin anh chứ?”
“Thời gian?” Tôi cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của anh ta, trái tim bất giác run lên: “Chu Phong, tôi lãng phí thanh xuân của mình ở bên cạnh anh vẫn chưa đủ lâu sao? Cũng bốn năm rồi nhỉ, trong bốn năm này thì có ba năm là tôi chỉ là một cô tình nhân của anh thôi, trong một năm anh bỏ rơi tôi bao nhiêu lần? Tôi vì anh mà chịu bao nhiêu đau khổ anh có biết không?”
Những điều này cũng không tan biến kể cả khi Lục Kính Đình thổ lộ tình cảm với tôi, nhưng sau khi tôi đã yêu Lục Kính Đình rồi, trong trí nhớ của tôi rất rõ ràng đều là những điều liên quan đến anh mà thôi.
Cho nên hai chữ Chu Phong với tôi mà nói, bây giờ đã không có ý gì nữa rồi.
Chu Phong không nói gì cả, buông tay tôi ra rồi lùi lại hai bước, nhưng lại không định đi ra ngoài.
Sau khi đi được hai bước anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt rất phức tạp: “Anh biết anh có nói gì đi nữa thì em đều sẽ không tin, nhưng mà có những chuyện em phải biết.
Lục Kính Đình đang nhìn chằm chằm Hồng Tuyết Lâu rồi.”
Lồng ngực tôi hơi ngừng thở, tôi đã cảm nhận được điều này từ khi Lục Kính Đình bắt đầu đặt điều có hại vào trong cục cảnh sát rồi.
“Em là mục tiêu hàng đầu của anh ra.
Chuyện ở nhà máy rượu lần này chính là do anh ta sai người khác làm đấy”
Tôi cười khổ một tiếng, cúi thấp đầu xuống, lúc nói chuyện dường như chính mình cũng không nghe thấy bản thân mình nói gì nữa: “Tôi biết.”
“Vậy em...” Chu Phong rất kinh ngạc, chắc hẳn anh ta còn không hiểu tại sao mình còn có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ này như vậy, không giống với bộ dạng lúc tức giận mắng chửi Lục Kính Đình.
“Hơn nữa cho dù tôi biết thì có thể làm