Buổi tối sau khi ăn cơm xong đã là chuyện của hơn mười một giờ đêm rồi.
Vốn dĩ Chu Phong muốn đưa tôi về nhà, nhưng vừa chuẩn bị tan tiệc thì Tần Thiên Khải đột nhiên bắt lấy tôi, rồi nói với Chu Phong muốn mượn tôi mấy phút.
Chu Phong không muốn buông tay tôi ra, vẫn là để tôi tự buông tay anh ta ra, để anh ta đợi tôi một lát rồi cùng nhau trở về.
Lúc này sắc mặt anh ta mới thả lỏng một chút, mới tránh đi cho tôi và Tần Thiên Khải không gian nói chuyện.
Tần Thiên Khải đưa tôi đến một gian phòng trống đóng cửa lại, đưa cho tôi một chiếc vòng tay bằng đá nhiều màu sắc: “Cái này, em đeo lên đi.”
Cái này tôi không biết đã đánh mất từ lúc nào, cũng chưa đeo lên người bao giờ cả.
Tôi ngơ ngác, anh ta cầm tay tôi qua, một bên cúi đầu thật cẩn thận đeo lên cho tôi, một bên nói: “Tôi tìm người làm một cái mới khác, giống với cái trước đây.
Có khó khăn gì thì tìm tôi.”
Trái tim tôi ấm áp, rất cảm ơn gật đầu với anh ta, trong đầu lại không đúng lúc nghĩ về những lời cô Phương nói với tôi trước đây, Tần Thiên Khải thích tôi.
Tôi bị những ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu mình làm giật mình sửng sốt, sắc mặt trắng bệch, vội quay đầu đi.
Tần Thiên Khải ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi tôi làm sao thế.
Tôi nói không có gì rồi thu tay mình lại, cảm ơn anh ta.
Anh ta đứng trước mặt tôi, ánh mắt không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt dịu dàng của anh ta có bao nhiêu cảm xúc mà tôi không hiểu được, khiến không khí trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị.
Tôi đỏ mặt, liền vừa nói nên trở về rồi, vừa đi qua anh ta để ra ngoài.
Anh ta liền bắt lấy tay tôi, giọng nói nhàn nhạt từ phía sau vang lên: “Tình hình của Hồng Tuyết Lâu bây giờ em và tôi đều biết rõ, cho nên có rất nhiều người đều không thể tin tưởng được.”
Tôi biết anh ta đang nói đến Chu Phong, nhẹ nhàng gật đầu, trên thực tế bản thân tôi cũng không định tin tưởng Chu Phong, vì anh ta đánh chủ ý lên người tôi nên tôi cũng sẽ không tiếc mà lợi dụng anh ta.
“Yên tâm đi, Chuyện này trong lòng tôi tự có tính toán.
Dừng lại một chút, ánh mắt tôi theo bàn tay của anh ta nhìn lên anh ta, hỏi anh ta có điện thoại ở đó không, sau đó tôi cúi đầu lưu số của tôi vào, nói: “Tôi có chuyện phải làm rồi, Tần Thiên Khải, tôi chỉ tin tưởng anh thôi.”
Con người của Tần Thiên Khải trừng lớn, kinh ngạc nhìn tôi, sau đó liếc nhìn dãy số trên điện thoại di động của mình.
Tôi nói đó là số điện thoại của chị Tưởng Thanh.
Nói xong, tôi kiễng chân nói thầm vào tai anh ta mấy lời.
Sau khi nói xong, sắc mặt Tần Thiên Khải trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc mới gật đầu đồng ý với tôi.
Tảng đá trong lòng tôi cũng coi như rơi xuống rồi.
Sau đó tôi chào tạm biệt Tần Thiên Khải.
Mà sau đó mấy ngày tôi vẫn luôn vui vui vẻ vẻ ở yên trong ổ của Chu Phong đợi.
Những chuyện bên ngoài chỉ có thể lên mạng mới biết được.
Mấy ngày này Chu Phong cũng không quay lại nói tình hình với tôi thế nào rồi.
Trên mạng, danh tiếng của Hồng Tuyết Lâu và xưởng rượu không được tốt lắm, vừa mới bắt đầu được mấy ngày tôi đã bị tung tin là sợ tội nên bỏ trốn, Dưới nhà họ Phương có mấy cái công ty, sản nghiệp cũng đều bị chặn lại.
Chỉ trong một đêm mà Hồng Tuyết Lâu xảy ra vô số biến hóa long trời lở đất.
Lúc nhìn thấy những tin tức này, điện thoại của tôi không ngừng có các cuộc gọi điện.
Chu Phong nói với tôi, tôi chỉ có thể trốn đi.
Cho nên vẫn luôn không nhận cuộc gọi nào.
Cục diện thế này cứ giằng co hai ngày, rất nhanh đã có chuyển biến mới.
Trên mạng lan truyền một đoạn video, trong video là một người đàn ông đang bị thẩm vấn.
trên mặt người đàn ông bị khảm một bức tranh, nhưng tôi nghe giọng nói này rất quen thuộc, tôi đoán ông ta là chủ nhà máy rượu trước đây.
Quả nhiên như tôi đoán, ông ta tự giới thiệu bản thân rồi sau đó nói đến chuyện lén đổi rượu giả trong Hồng Tuyết Lâu, cùng với chuyện cuỗm tiền chạy trốn đều nói hết ra.
Mục đích của ông ta chỉ vì muốn lật đổ nhà họ Phương và một mình ông ta nhắm vào tôi.
Lúc nhìn thấy đoạn video này, tôi vẫn có chút không dám tin.
Những cái gọi là sự thật bề ngoài này giống như sóng thủy triều ồ ạt truyền đi khắp Đông Quan, tội danh của tôi vì vậy cũng được rửa sạch.
Mà những chuyện tiếp sau đó tôi phải đối mắt khiến lòng tôi càng nặng nề hơn.
Sau khi sóng gió qua đi, đã là một tuần sau khi tôi bị bắt vào cục cảnh sát rôi.
Buổi trưa ngày hôm đó, trời trong nắng ấm.
Tần Thiên Khải lái một chiếc xe Porsche màu đen tới dưới biệt thự của Chu Phong, lén lút đưa tôi từ đây đi.
Lúc tôi đi cũng không gọi điện nói một tiếng với Chu Phong, thẳng đến lúc xe sắp đến nơi rồi mới gọi điện báo tin cho anh