Nguyệt là cô bạn của tôi ở Mĩ. Bộ ba chúng tôi gồm Minh Nguyệt, Thảo My và tôi rất thân với nhau từ lúc 18 tuổi, chúng tôi từng có những khoảng thời gian vui vẻ. Cho đến khi bước vào tuổi 20, cái tuổi mà tụi trẻ chúng tôi nhăng nhít yêu đương thì My quen với một anh chàng lai và Nguyệt đã phá hoại tình yêu đó một cách dã man và không kiên nể gì đến 2 chữ "tình bạn" suốt 2 năm nay. Vì đau khổ nên My quyết định về nước trước tôi 2 năm. Từ đó tôi cũng không còn liên lạc gì với cô ta và xem ra cô ta cũng không có ý hối hận. Thật bỉ ổi. Tôi hận vì lúc đó không mắng mỏ gì được cô ta nhiều. Biết sao được, vốn từ ngữ của tôi đâu có đậm chất lưu manh để tàn phá bộ mặt cáo già như cô ta. Tôi không phủ nhận là cô ta có một nét đẹp kiều diễm, sắc sảo đến kì lạ nhưng tâm địa cũng không phải thuộc hạng tầm thường. Còn bây giờ thì khác rồi. Tuy chỉ về nước không bao lâu nhưng rõ ràng trình độ của tôi cũng nâng lên. Nếu bây giờ cô ta xuất hiện trước mặt thì tôi đương nhiên sẽ không đứng yên như xưa nữa.
Tiếng chuông đồng hồ vang, cũng đồng nghĩa với việc đã tới giờ ăn trưa. Bọn người chúng tôi chạy ra xếp hàng trước bàn ăn đợi hắn ta về. Hôm nay hình như có khách, tôi nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của ai khi xe vừa vào cổng. Không ngờ anh ta cũng nói nhiều, tuy nhiên chỉ là độc thoại.
- Chào em, mình gặp lại nhau rồi. Mà em tên gì ấy nhỉ? – vừa thấy tôi là anh ta lại hồ hởi như gặp lại bạn cũ. Tôi cũng cúi người lễ phép chào lại, dù sao cũng lớn tuổi hơn
- Nguyễn Gia Hân – hắn chưa kịp ngăn thì lời nói đã trôi ra ngoài.
Không khí bắt đầu đông đặc. Nhất Tiến nhận ra cái tên này, chính Thành đã nhờ anh điều tra. Anh không biết cậu bạn này đang âm mưu gì nhưng anh biết sẽ có người đau. Hắn ta vẫn ngồi xuống mặc kệ Tiến đang suy nghĩ. Thấy vậy anh cũng ngồi nhưng ánh mắt vẫn không rời Thành
- Em...cũng ngồi xuống...ăn cơm chung đi. Chút nữa chúng ta đi thử áo cưới – giọng nói của anh không còn tự nhiên nữa. Tôi khẽ liếc qua hắn rồi cũng kéo ghế ngồi. Linh cảm mách tôi rằng anh ta còn biết về tôi nhiều hơn là một cái tên, nhưng tôi không nghĩ tên kia lại thích khua mồm múa mép
Bữa ăn kết thúc trong im lặng, chẳng ai muốn nói gì. 2 người họ kéo nhau vào phòng sách ngay sau đó
- Đó là em gái Gia Kiệt?
- Uh
- Anh ta cũng giỏi che dấu thật. Nếu tìm em gái Nguyễn Gia Kiệt thì không biết đến năm sau có chút tin tức gì không, nhưng nếu là Nguyễn Gia Hân thì lại khác
- Quan hệ phức tạp – hắn chẳng tỏ ra chút kinh ngạc, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, còn quá trình thì không cần
- Cậu làm vậy có ổn không?
- Có gì sao?
- Đừng vượt quá giới hạn là được
- Chuẩn bị đi đi
Rõ ràng anh nhận ra Thành không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này. Nhưng chí ít là bạn, anh cũng chẳng thế bỏ mặc hắn
Tầm 3h chiều, chúng tôi đã có mặt tại một tiệm áo cưới. Ánh đèn lung lanh làm sáng lên những bộ seri đính đầy hột cườm.
- Em thích bộ nào thì cứ lấy bộ nấy – Tiến ngồi xuống đọc tạp chí, khẽ nói
Không mất nhiều thời gian, tôi chọn đại một bộ không quá hở hang. Nếu ai nói là không hồi hộp khi thử áo cưới thì tức là đã đám cưới nhiều lần hoặc là đang nói dối. Mặc xong, anh nhìn tôi trầm ngâm:
- Cũng được lắm
- Anh có thấy ai chê con gái mặc váy cưới xấu không?
- Em nói cũng đúng lắm, chỉ là đây đâu phải đám cưới hoành tráng chứ nếu không anh không dẫn em đến nơi này đâu
- Còn anh ta thì sao?
- Thành á? Tên đó mang đồ dễ lắm, cứ lấy đại thể nào cũng mang vừa – Anh cười xòa
Sau đó, chúng tôi trao đổi số điện thoại và đi dạo một chút
- Anh ta bây giờ đang làm gì? – vừa mút cây kem tôi vừa hỏi
- Giờ này thì chắc vùi đầu vào công việc...
- Anh ta lúc nào cũng bận nhỉ
- Hoặc là đang đi chơi với em nào đấy
- Cũng có thời gian gớm
- Tâm địa cậu ra rất khó đoán, anh chẳng thể biết mục đích cậu ta khi làm những việc này
- Nhưng chắc chắn có lợi cho anh ta. Đúng không? – Tôi quay lại tinh nghịch với anh. Anh bật cười, tâm trạng tôi rất tốt khi ăn đồ ngọt
- Em có vẻ cười nói nhiều hơn lúc trước nhỉ?
- Nhờ anh cả đấy
- Bây giờ còn biết nói đùa như vậy à?
Con đường về nhà hôm nay thật ngắn, thật vui, tôi cảm nhận ra mình đang mở lòng với mọi người. Tạm biệt anh, tôi trở lại với sự lạnh lẽo vốn có của căn nhà. Bây giờ đã tối vậy mà hắn ta vẫn chưa về sao?
- Cậu chủ không về cùng cô sao? – Một bác giúp việc hỏi tôi
- Anh ta đâu đi với con đâu – Tôi ngây ngô đáp trả
- Khi cô vừa đi thì cậu ấy cũng đi luôn, thế hai người không đi chung sao? Vậy mà bây giờ cậu chủ còn chưa về
- Chắc là bận gì đó thôi, bác làm gì mà lo lắng như mẹ anh ta vậy
- Nếu giờ này mà cậu chủ chưa về thì chắc là đi uống rượu say bí tỉ đâu đó rồi
Bỏ mặc câu nói của bác, tôi bỏ lên phòng trước. Chuyện của hắn ta thì liên quan gì đến tôi? Nhưng mà hắn ta cũng thích đóng vai ngoan hiền đấy chứ, cũng có giờ đi giờ về đáng hoàng. Như thường lệ, tôi lấy ình một cốc nước ấm. Thấy bác ấy vẫn đứng ngồi không yên, mà không thấy bóng dáng hắn ta