Từ sáng sớm, tiếng gõ cửa đã nhắc nhở câu nói tối qua của tên Thành. Tôi mang trên vai balo nhỏ, hành trang của tôi chỉ bấy nhiêu đó. Tối qua bận bịu tính toán chi phí đi lại khi chuyển nhà để đi làm nên sáng nay tôi chẳng có chút tinh thần nào. Chiếc xe cứ bon bon đi, không khí thật nặng nề, uể oải. Tôi thật tội nghiệp cho bọn vệ sĩ bị lôi đầu dậy từ sớm. Đến nơi, tôi cũng thật ngạc nhiên vì ngôi nhà không như tôi nghĩ. Tính cách của anh ta rất giống Gia Kiệt nhưng nhà cửa lại vô cùng sáng sủa, một màu trắng toát cả ngôi nhà trong khi nhà anh tôi thì như nhà giam. Bắt gặp anh ta đang ăn sáng, anh biết tôi đã đến nên lên tiếng trước
- Tầng 2 phòng ngoài cùng – mắt vẫn đọc báo, miệng vẫn ăn mà vẫn nói được. Còn có kiểu thái độ đó sao?
- Nếu cô chưa ăn có thể xuống đây ăn – một cô giúp việc đã già lên tiếng. Nhận được cái nhìn của anh ta, bà im lặng, không còn tỏ ra hồ hởi. Tôi biết anh ta không muốn tôi ngồi chung bàn với mình, tôi là osin mà nhưng cũng không nên tỏ thái độ quá đáng với bác
- Cháu đúng là chưa ăn nhưng cháu sẽ ra ngoài ăn sẵn tiện có việc, cháu sợ thức ăn ở đây cao cấp quá nên ăn không quen – Tôi cười mỉm rồi xách đồ lên phòng, anh ta trừng mắt nhìn tôi
- Loại người như vậy không đáng để ăn đồ thừa nhà tôi đâu, sau này đừng nấu cơm phần cô ta, ngay cả cơm giúp việc – mệnh lệnh được ban hành
Đương nhiên là tôi có nghe. Căn nhà này ngay cả tiếng ruồi muỗi cũng nghe, huống hồ lời nói của anh ta lại rất có sức ảnh hưởng. Căn phòng của tôi không to nhưng có lẽ hơn phòng trọ của tôi. Sắp xếp đồ đâu vào đấy, tôi chuẩn bị đi làm. Chạm mặt anh ta dưới phòng khách, tôi cũng chả mấy để tâm, nhưng câu nói lại khiến tôi khựng lại vài giây
- Chiều về đi thử áo cưới
Áo cưới sao? Thì ra là vậy, tôi quên mất mục đích mình đến đây, bây giờ tôi trở thành vật thế chấp rồi, phải vì anh Hai chứ. Tôi vẫn tự nhiên đi, nhưng dừng lại ở cổng, tôi quên mất mình phải đi bằng phương tiện gì. Nhìn quanh để tìm kiếm địa chỉ nhưng không thấy. Còn anh ta nhìn thấy cảnh này thì nhếch mép
- Ở đây không có taxi để đi đâu – không đôi co với anh ta, tôi vẫn tiếp tục nhìn xung để tìm những địa điểm quen thuộc mà biết đường. Thấy thái độ như vậy, anh cũng mặc kệ tôi, tiến về chiếc xe đen bóng
- Dù sao cũng tiện đường, anh chở tôi một đoạn được không?
- Không
Phán một câu xong anh ta chạy thẳng xe một mạch mà không cần biết tôi có năn nỉ không. Vậy là ga-lăng sao? Thế mà tôi tưởng ít nhất anh ta cũng có chút khí chất của đàn ông, thì ra chỉ là hữu danh vô thực sao? Vậy mà mấy đứa bạn cũng thường khen tức tưởi anh ta khi chỉ nhận được một cái nhìn. Chủ yếu là cái tài sản kếch xù mà anh đang nắm giữ chứ chẳng có gì khác, một số khác lại thích vẻ kiêu kì và giọng nói ấm lạnh lẫn lộn hơn, mặc dù chưa đến mức tài tử gì.
Tôi đành quay trở vào nhà và hỏi mấy chị giúp việc. Thì ra khu này nằm xa trung tâm thành phố, hèn gì đất đâu mà rộng dữ để anh ta xây nhà đắp vườn. Đành lết bộ đi khoảng 30, tôi mới thấy dòng xe tấp nập xuất hiện. Chưa bao giờ tôi mừng khi thấy ùn tắc xe thế này, chứng tỏ còn có người ở đây. Nhanh chóng mua bánh mì và sữa, tôi chạy nhanh đến chỗ bán hàng. Tôi làm việc tại một tiệm bánh mì nhỏ.
Làm đến trưa thì mặt tôi tái mét. Không xong rồi, sao đau bụng quá vậy. Tôi xin phép chị chủ cho vào trong nghỉ chút. Nằm trên chiếc giường nhỏ mà tôi liên tục đổ mồ hôi, tay ôm bụng, nằm quằn quại trên giường. Đến khoảng 1h chiều mà cơn đau vẫn không giảm. Lúc này thì chị chủ quán mới chuẩn bị dọn quán và nhớ tới sự có mặt của tôi
- Ôi trời ơi! Hân ơi, em làm sao vậy? Có cần chị đưa đi bác sĩ không?
Bác sĩ sao? Chắc tiền viện cũng không ít. Nghĩ đến đây tôi kiên quyết lắc đầu. Tại sao lại đau bụng trong lúc tôi đang nghèo không một đồng dính túi chứ. Chị chủ thấy vậy liền vơ lấy cái túi của tôi. Điện thoại tôi rung liên tục. Là ai không biết, sao điện hơn chục cuộc điện thoại vậy. Tôi áp tai lên nghe
- Cô đang ở cái xó xỉnh nào vậy? – dường như giọng nói đang rất tức giận
- Ai? – tôi dường như chẳng còn hơi thốt lên tiếng nào nữa
- Công Thành – tôi có thể cảm nhận hàn khí đang lan tỏa xung quanh anh
- Có chuyện gì?
- Cô quên chiều nay có hẹn sao?
- Tôi không quên
- Vậy sao còn chưa về
- Chút...về... - mệt thật, vậy mà còn gắng trả lời cho thành tiếng
- Cô sao vậy?
Đầu dây im lặng. Đơn giản, tôi đã ngất đi. Chị chủ hoảng hốt quá nên nhặt lấy điện thoại mà khóc lóc
- Gia Hân ngất rồi em ơi, nó đâu quằn quại lắm mà không chịu đi viện. Em tới đây đi...
Chị chủ đọc địa chỉ rành mạch. Tôi nghe loáng thoáng tiếng chị, anh ta sẽ không đến đâu. Mình chỉ là tay sai của anh ta thôi mà. Khi tôi tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện. Trời đã tối, không lẽ anh ta đưa mình vào đây. Thoáng chút suy nghĩ, nếu thật vậy thì tôi cũng có chút cảm động. "cạch..." một chàng trai lạ mặt bước vào, trên tay cầm tô cháo
- Chào em, anh là Nhất Tiến, là bạn thân của Công Thành cũng là phó giám đốc Thiên Phước. Em đã hôn mê 5 tiếng vì bị ngộ độc thực phẩm. Chiều nay đáng lẽ anh chở em đi thử áo cưới nhưng lại nghe tin em có chuyện nên đến đây
Nghe đến đây tôi mới hiểu. Tôi tưởng ít nhất anh ta cũng sẽ chở tôi đi thử áo cưới như một người chồng sắp cưới trên danh nghĩa, vậy mà tôi còn cảm động rằng anh ta đã cứu mình nữa cơ...thì ra tất cả chỉ là tôi nhầm tưởng. Thấy tôi không có phản ứng như người mất hồn, anh đưa tô cháo cho tôi
- Em ăn chút cháo đi, bây giờ bụng em yếu lắm. Chả thể ăn được gì nữa đâu, hơn nữa cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi
Anh chàng này sao lại nói nhiều như vậy, còn nhiều hơn 7 năm tôi sống ở Mĩ nữa. Thế mà anh có thể làm bạn với tên kia cũng thật kì lạ. Nhận lấy tô cháo, tôi ăn như bị bỏ đói mà không kiên nể. Nét mặt tôi từ lúc tỉnh dậy vẫn không chút biến đổi, hờ hững và lạnh nhạt. Đột nhiên anh bật cười
- Em đúng thật rất giống Thành,