Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai là bậc cha mẹ luôn mong con hơn người, nhưng cũng yêu cầu tương đối nghiêm khắc với con. Tuy bình thường họ thích trêu chọc Điền Điền, thường ra vẻ trước mặt bé con, nhưng hai người bọn họ lại có yêu cầu rất cao với con gái.
Đã quyết định việc gì rồi, thì nhất định phải làm cho tốt.
Đã vạch ra quy định gì rồi, thì nhất định phải tuân theo.
Mà làm sai chuyện gì, chắc chắn sẽ bị phạt.
Khúc Dục Điền là nhỏ tuổi nhất trong những bé cùng lứa, miệng bé ngọt như mía lùi lại ngoan ngoãn, nên rất được họ hàng yêu mến. Khúc Dục Điền cũng là bé bị người lớn và các anh các chị nâng trên lòng bàn tay, nên có đôi lúc bé sẽ hơi kiêu căng.
Biểu hiện cụ thể là tự cao rồi lên mặt đùa giỡn, thỉnh thoảng còn càn quấy tùy hứng một chút.
Hai vợ chồng không biết những đứa bé khác có tầng tầng lớp lớp thói xấu như Điền Điền không. Mỗi ngày sẽ khác nhau như đập chuột vậy, vừa mới sửa được hai thói xấu nhỏ thì hừm, mấy ngày sau sẽ lại thêm hai thói xấu không giống như vậy nữa.
Từ ngày Điền Tân Mai nghỉ việc thì đã có đủ thời gian ở bên con gái. Khi phát hiện chút thói xấu, cô sẽ kịp thời nhắc nhở để nhóc con sửa lại. Còn nếu gặp phải chuyện gì lớn thì sẽ để chồng Khúc Hạc Thanh giải quyết.
Trong chuyện dạy con trẻ này, Khúc Hạc Thanh là người có quyền nhất, còn Điền Tân Mai trợ giúp. Hai người phân rõ công việc và hợp tác vui vẻ.
Mãi cho đến lần Khúc Dục Điền phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Sau khi Khúc Hạc Thanh tan làm về nhà biết đầu đuôi sự việc, thì đã là lần đầu tiên động tay đánh Khúc Dục Điền.
Lần này không giống kiểu tét mông nhè nhẹ trước kia, mà khi Khúc Dục Điền bị đế dép lê tét lên đùi thì đau tới mức khóc hổn hển. Đây cũng là lần đầu tiên bé thấy ba nổi giận như thế nên vừa ngây ra lại vừa sợ.
Lúc hai vợ chồng dạy con đều sẽ rất rõ ràng, Điền Tân Mai không có ở bên cạnh mà cau mày chờ ở ngoài nhà. Mấy lần nghe thấy tiếng khóc thút thít của con gái, cô định đẩy vào ôm con ra ngoài, nhưng nghĩ lại việc hôm nay thì vẫn dừng bước.
Đây là lần đầu tiên Khúc Dục Điền bị xử phạt về thể xác.
Ở Bắc Cương không có nhiều dâu tây, nếu có cũng là vận chuyển từ nơi khác đến nên giá rất cao. Rất ít trẻ con trong làng từng được ăn dâu tây, hai vợ chồng Khúc Hạc Thanh thương con gái nên mua nửa cân dâu để ở nhà, cứ chốc lát thì lại rửa 5 – 6 quả để lên đĩa nhỏ cho Điền Điền ăn vặt.
Sau đó lúc chạy ra sân chơi, bé con nhét dâu tây đỏ bóng vào trong túi, chuẩn bị mang ra ngoài ăn. Cuối cùng lại bị bọn trẻ khác bắt gặp, mấy bé kia nhìn dâu tây mọng nước mà hơi thèm, nhưng lại biết Điền Điền có anh chị bao bọc nên không dám cướp trắng trợn, mà chỉ quây quanh bé rồi muốn lấy đồ khác để đổi.
Một lần Khúc Dục Điền cũng chỉ có 5 – 6 quả như thế, vừa rồi đã ăn hết hai quả, bây giờ chỉ còn lại ba nên tiếc nuối không muốn đổi với người khác. Bé con bị mấy anh chị lớn quây quanh cũng không biết sợ, mà cứ giấu dâu tây đi không muốn cho. Cuối cùng hai bên xảy ra tranh chấp, trong lúc xô đẩy, có đứa bé lớn hơn muốn cướp dâu nên xô ngã Khúc Dục Điền.
Bé con ngồi bệt dưới đất mà hơi hoảng hốt, nhưng chưa kịp nhận ra thì đã được người khác cứu. Đó là một người bà con xa tên Tuyền Tử, nếu xét về bối phận thì cậu bé 12 – 13 tuổi này vẫn là cháu của Điền Điền.
Chỉ là cậu thiếu niên nhỏ này bị sinh non nên cũng không quá khỏe mạnh. Phản ứng của cậu bé hơi chậm, thường bị người khác cười là đồ đần. Cậu bé thấy cô nhỏ của mình bị sỉ nhục từ xa, thì chạy phăm phăm tới rồi dùng người huých những đứa bé khác ra.
Mấy đứa bé kia không lớn được bằng Tuyền Tử, lại hơi sợ đồ đần này nên dù không cam tâm nhìn dâu tây trong tay Khúc Dục Điền, thì cũng chạy mất.
Lúc này đây chỉ còn lại Khúc Dục Điền ngây ngốc đối diện với thằng cháu lớn cao hơn mình hai cái đầu mà không biết phải làm sao. Tuyền Tử thấy cô nhỏ ngồi dưới đất mà một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Cậu bé muốn kéo Điền Điền lên, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy dâu tây đỏ tươi trong tay cô nhỏ, thế là ánh mắt của cậu lại bị hấp dẫn, rồi tay cũng đưa ra muốn cầm lấy.
Lúc này Khúc Dục Điền mới nhận ra, bé hoảng sợ mà xoay người trốn về phía sau, mãi đến khi chạy về trốn sau mẹ mới thấy yên tâm. Tuyền Tử không hiểu vì sao cô nhỏ lại chạy mất nên vui vẻ đuổi theo, mắt cậu cũng dán vào dâu tây đỏ. Điền Tân Mai thấy con gái người đầy bụi bẩn chạy ra sau mình, phía sau còn có một cậu bé nữa, mà khi lại gần nhìn thì là Tuyền Tử.
Vì là họ hàng xa ít qua lại, nên Điền Tân Mai cũng ít khi gặp được Tuyền Tử, có điều ít nhiều gì cô vẫn biết chuyện phản ứng của Tuyền Tử hơi chậm chạp. Khi thấy Tuyền Tử vẫn còn kinh ngạc, cô bảo cậu bé vào trong nhà ngồi, uống nước và ăn chút hoa quả đã.
Nhưng Tuyền Tử được ba mẹ dạy không thể tùy ý vào nhà người khác. Cậu bé nói không rõ nên bận bịu khua tay giải thích, sau đó còn chỉ thật mạnh Khúc Dục Điền phía sau Điền Tân Mai.
Lúc này Điền Tân Mai mới quay đầu nhìn cái đuôi nhỏ vẫn còn cầm dâu tây trong tay trốn phía sau mình. Cô cho là Tuyền
Trong làng vẫn người đến người đi, họ lại đứng ở cửa sân như thế một lúc, sau đó Điền Tân Mai nghe được những người đi ngang qua kể lại thì biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tuyền Tử đuổi mấy đứa bé xấu xa giúp con gái mình, sau đó cũng thích dâu tây không thôi. Thế là cô ngồi xuống thương lượng với Điền Điền: “Chia dâu tây cho Tuyền Tử được không? Mai mẹ mua thêm cho con.”
Cuối cùng, không biết thế nào mà Điền Điền nhất định không chịu hợp tác. Bé cảnh giác nhìn mẹ mình và Tuyền Tử chằm chằm, rồi muốn lùi lại phía sau.
Ở trong mắt bé, Tuyền Tử cũng không khác gì những đứa bé muốn cướp dâu tây vừa nãy. Tất cả đều là người đuổi theo bé, bé sẽ không cho dâu tây.
Điền Tân Mai lại giải thích thêm lần nữa là vừa rồi Tuyền Tử đuổi mấy đứa bé xấu đi cho con, bây giờ đứa bé ngoan là phải nói cảm ơn, chia sẻ dâu tây, rồi mai mẹ sẽ mua bù cho.
Nhưng chuyện của ngày mai quá xa xôi, Khúc Dục Điền thấy mẹ cũng muốn cướp dâu tây của mình giống mấy anh chị xấu kia. Thế là bé chợt xúc động, rồi trở tay ném dâu tây xuống đất, sau đó còn giẫm lên hai lần.
Đã đến mức này thì không ăn được nữa, có cướp cũng vô dụng.
“Điền Điền, sao con lại như thế!” Điền Tân Mai tức giận vì hành động của con gái. Cô trừng mắt nhìn Khúc Dục Điền, sau đó không để ý đến bé nữa mà đi rửa sạch một quả táo rồi cho Tuyền Tử. Sau khi tiễn Tuyền Tử rồi, cô xoay người đóng cửa sân lại, vẻ mặt hơi trầm xuống.
“Sao lại giẫm dâu tây? Quả này đắt như thế, ba mẹ không nỡ ăn để dành cho con, con giẫm lên như thế có phải vui lắm không? Không ăn thì về sau đừng ăn nữa!” Điều khiến Điền Tân Mai càng tức giận hơn là con gái không biết cảm ơn đối phương, không chịu hiểu lí lẽ, còn ra vẻ sói con mà nhìn họ gườm gườm.
Được người khác giúp đỡ đã không biết cảm ơn, mà con còn không biết xấu hổ lườm mẹ? !
Khúc Dục Điền không lên tiếng, sau khi giẫm dâu tây xong, hốc mắt của bé đã hồng cả lên, nhưng muốn khóc mà vẫn không khóc. Mẹ mắng bé cũng không nói lời nào mà kiên quyết không phối hợp, bảo về nhà cũng không về, bảo nhận sai cũng không nhận.
Điền Tân Mai không được hợp tác thì nghiến răng: “Con chờ đó, ba về sẽ trừng trị con. Mới có 4 tuổi mà đã không quản được con phải không? !”
Vì thế chuyện kế tiếp chính là, lần đầu tiên Khúc Hạc Thanh đánh Khúc Dục Điền.
Tội danh có ba chuyện: Một là không biết cảm ơn đối phương đã giúp đỡ. Hai là giày xéo, lãng phí hoa quả. Ba là đối đầu, không nghe lời mẹ.
Hết chương 6.