Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ

Làm cha mẹ thật là mệt


trước sau

Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai phát hiện tính cách của con không chỉ có liên quan tới môi trường giáo dục sau này, mà còn được quyết định bởi yếu tố bẩm sinh nữa.

Bởi tính cách của Khúc Dục Điền không giống hai vợ chồng họ chút nào. Bé vừa mạnh miệng lại quật cường, mềm nắn rắn buông, thích lòng dạ hẹp hòi nhưng lại không chịu được ba giây công kích. Mà quan trọng nhất là bé con không thích khóc, dù có bị đùa tới nước mắt rơm rớm, bị trêu như mang thù đe cha dọa mẹ thì bé chỉ không cười nữa, nhưng ngay sau đó lại mau chóng quên mất lời thề của mình mà vui vẻ chơi tiếp với người ta.

Vì đùa vui như thế nên vợ chồng hai người luôn không nhịn được mà trêu con gái.

Bởi dù bé có gặp đủ loại trêu chọc không ngờ thì cũng sẽ cố sức tiếp tục chống đỡ.

Ví dụ như sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai phát hiện trí nhớ của con gái rất tốt, họ còn cố ý chuẩn bị một chút, lúc đầu là muốn thăm dò thử xem trí nhớ của con gái tốt tới mức nào.

Sau đó bọn họ phải trợn mắt há miệng.

Nếu chia đồ vật Khúc Dục Điền được tiếp xúc thành ba loại: tranh ảnh, âm thanh và cảnh động thì bé con sẽ nhớ âm thanh kém nhất, nhớ tranh ảnh tốt nhất và cảnh động ở mức trung bình.

Thế nhưng trình độ ghi nhớ âm thanh của Điền Điền cũng là nghe hai lần đã nhớ, sau đó có thể thuật lại hoàn chỉnh. Dù có âm thanh nghe không hiểu, nhưng bé cũng có thể nhại lại giọng điệu rồi “bắt chước” âm thanh đó.

Mà đây chỉ thứ Điền Điền nhớ kém nhất, nếu vậy thì có thể suy ra khả năng nhớ tranh ảnh của Điền Điền mạnh tới mức nào.

Đây cũng là lần đầu tiên hai vợ chồng tiếp xúc với bé con gặp một lần không quên được.

Trước đó, lúc họ dạy Điền Điền nhận mặt chữ trong thơ cổ cũng chưa từng phát hiện được vấn đề này. Bởi lúc trước bọn họ chỉ dạy là chủ yếu, tiếp đó khi kiểm tra khả năng ghi nhớ của Điền Điền thì đã là một thời gian sau rồi. Vì vậy họ không biết Điền Điền nhớ ngay tại lúc học hay bé có trí nhớ trường kì theo kiểu lặp đi lặp lại nhiều thì nhớ.

Bây giờ họ đã có thể giải thích được vấn đề này rồi, Điền Điền vốn không giống như họ tưởng. Mà sau khi học thơ cổ hoặc chữ xong, bé sẽ lấy sách nhỏ ra ôn lại một lần và nhớ kỹ những nội dung này trước khi ba mẹ kiểm tra.

Rõ ràng là người ta nhớ tại chỗ, sau đó vui vui sướng sướng đi chơi, đợi ba mẹ kiểm tra thì sẽ điều đoạn trí nhớ kia ra để trả lời một cách hoàn mỹ.

Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai liếc nhau, sau khi trông thấy đáy mắt kinh ngạc của đối phương rồi, hai vợ chồng đều đi lấy ra thật nhiều sách. Những cuốn sách này không giống với sách có tranh kia của Điền Điền nữa, mà tất cả đều là sách dày, đầy chữ mà bọn họ đọc.

Khúc Hạc Thanh dở bừa một trang ra rồi cầm bút viết ra một câu có khá nhiều từ mới, sau đó bảo Điền Điền nhớ kĩ. Đợi Điền Điền đang lờ mờ gật đầu rồi thì anh đưa bút chì cho bé, để bé vẽ lại.

Cuối cùng bé con chỉ biết mỗi chữ “của” (1) lại coi đây là vẽ tranh. Bé vẽ lại từng chữ từng chữ lên giấy, thậm chí còn không nhầm cả vị trí giữa các chữ.

(1) [的 – ·de]: nghĩa là như thế, đích, của. Đây là (định ngữ và từ trung tâm có quan hệ tu sức); của (định ngữ và từ trung tâm có quan hệ lãnh thuộc); (định ngữ là danh từ chỉ người hoặc đại từ nhân xưng, từ trung tâm và động từ phía trước hợp lại biểu thị một động tác, nghĩa là người này giữ chức vụ này hay có thân phận này); (định ngữ là danh từ chỉ người hoặc đại từ nhân xưng, từ trung tâm và động từ phía trước hợp lại biểu thị một động tác, nghĩa là người được nói tới là người tiếp nhận hoạt động)

Vì Điền Điền không biết những chữ này nên không thể viết ra bố cục và kết cấu của chúng. Chữ của bé giống như vẽ bừa vẽ bậy ra vậy, trông hơi kì lạ. Thế nhưng Khúc Hạc Thanh có thể nhìn ra đây là đúng.

Khả năng này có phải hơi quá rồi không?

Khúc Hạc Thanh sống gần 30 năm cũng mới gặp được một người có khả năng tương tự như Điền Điền.

Đó là một ông cụ chuyển từ nơi khác tới Bắc Cương. Vì nhiều thành phần bất hảo sau khi dựng nước mà ông cụ bị đánh gãy chân, sách ông nắm trong tay cũng bị đốt sạch. Sau đó không biết thế nào mà trốn được tới Bắc Cương, cuối cùng ở lại trong làng này.

Mấy năm trước, có người của cục văn hóa mang quà tới thăm hỏi ông cụ. Một là xem tình hình cuộc sống của ông thế nào, hai là muốn hỏi những cuốn sách năm đó có còn thừa không.

Kể ra cũng thật xấu hổ, làm sai rồi còn muốn đền bù, bản lề đơn (2) cũng thành giấy nhóm lửa cả rồi, còn làm thế để làm gì?

(2) Bản lề đơn: sách chỉ còn một bản vì thất lạc.

Dù những oan ức của ông cụ đã được gột rửa, nhưng khi nhìn tới những người trẻ tuổi đó, ông vẫn chỉ lắc đầu. Sách đã bị đốt hết rồi, không còn lại gì cả.

Khi còn nhỏ, Khúc Hạc Thanh thường tới gánh nước giúp ông cụ tàn phế, anh cũng được xem như người thân nhất của ông trong thôn này.

Sau khi biết việc này, anh lo người của cục văn hóa sẽ làm khó ông cụ nên chạy tới xem thử thế nào. Cuối cùng sau khi ông cụ đuổi những người kia về rồi lại gọi Khúc Hạc Thanh qua, rồi lấy ra rất nhiều sách mới đóng.

Ông cụ để lại hết cho Khúc Hạc Thanh, còn nói chờ ông qua đời rồi thì đem sách đi quyên góp. Sách vô tội, nhưng ông lại vì những cuốn sách ấy mà mất vợ mất con, mất nhà mất cửa, thậm chí còn mất cả đôi chân. Khi vẫn còn sống, ông không thể lại giữ chỗ sách này nữa.

Lúc này Khúc Hạc Thanh mới biết sách đã bị đốt rồi, nhưng ông cụ vẫn ghi tạc nội dung trong đầu. Sau khi về Bắc Cương, ông mới nhớ lại rồi chép những nội dung này ra lần nữa.

Mà ông cũng giống như Điền Điền, nhớ không thiếu một chữ nào, ngay cả thứ tự giữa các chữ cũng không đổi.

Có thể là trước đó đã có tiền lệ là ông cụ rồi, nên sau lúc kinh ngạc ngắn ngủi, Khúc Hạc Thanh đã nhanh chóng tiếp nhận được chuyện này. Sau đó anh liếc nhau với vợ, tiếp đó hai người quyết định giấu con gái về khả năng này của bé.

Có lẽ Điền Điền không biết không phải ai trên thế giới này cũng giống bé. Không phải ai cũng có khả năng nhìn thấy thứ gì đó, dù là hiểu hay không cũng có thể “bắt chước lại”. Mà thậm chí khả năng này có thể sẽ dần biến mất khi Điền Điền lớn hơn.

Vậy mà

khả năng này lại đột nhiên xuất hiện khi bé còn nhỏ, cũng là lúc đáng lẽ bé nên trưởng thành thật tốt và không bị những việc cỏn con quấy rầy.

Sau khi đạt thành nhận thức chung với vợ, Khúc Hạc Thanh ghi nhớ chuyện này trong lòng. Anh còn định mấy ngày sau sẽ đưa Điền Điền tới thăm ông cụ. Thế nhưng trước đó anh và Điền Tân Mai đã bắt đầu “diễn trò”.

Đúng vậy, chuẩn bị trước đó của hai vợ chồng là vì màn “diễn trò” đặc biệt này.

Bọn họ không ngờ Điền Điền có thể vừa gặp đã không quên nên vô tình thể hiện vẻ kinh ngạc của mình, cũng khiến bé con hơi đắc ý. Bé có thể không hiểu được ý của ba mẹ, nhưng bé có thể nhìn ra ba mẹ giật mình vì sự tài giỏi của mình, mà đây là một việc rất tốt.

Một màn Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai chuẩn bị vốn chỉ để trêu Điền Điền, nhưng bây giờ họ lại phải làm bậy làm bạ để áp chế vẻ kiêu ngạo nhỏ của Điền Điền.

Thế là hai vợ chồng họ một người thì hát tiếng Nga, một người thì biểu diễn cách dùng bàn tính gẩy (3) trước mặt con gái.

(3) Bàn tính (gẩy): là một công cụ tính toán được sử dụng chủ yếu ở Châu Á để thực hiện các phép toán số học. Ngày nay bàn tính được làm bằng khung tre với các hạt trượt trên dây trong khi những bàn tính ban đầu chỉ là hạt đậu hoặc đá di chuyển trong rãnh trên cát hoặc bàn gỗ, đá hay kim loại. Bàn tính được sử dụng nhiều thế kỉ trước khi chuyển sang hệ thống chữ số hiện đại. Ngày nay bàn tính vẫn được các thương nhân, nhà buôn và thư ký sử dụng rộng rãi ở Châu Á, Châu Phi và các nơi khác. Trong thời đại sử dụng máy vi tính phổ biến ngày nay, bàn tính cổ xưa không bị vứt bỏ mà vì ưu điểm linh hoạt và chuẩn xác của nó, nên nó vẫn rất thịnh hành ở nhiều nơi.

Đúng vậy, Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai ỷ lớn bắt nạt bé như thế đấy. Khúc Hạc Thanh sẽ nói tiếng Nga, thậm chí đêm qua anh còn tra lại mấy từ đơn trong từ điển để luyện lại một lần.

Điền Tân Mai cũng phải ngồi xuống trước bàn tính, mà đây vốn là khả năng kiếm cơm cơ bản của kế toán thôi, cũng là nghiệp vụ mà thầy cô đã dạy cho Điền Tân Mai từ trước. Nếu không, bình thường ai lại rảnh rỗi lại biểu diễn dùng bàn tính làm gì?!

Nhưng Khúc Dục Điền lại không biết những chuyện này. Thứ bé thấy chỉ là ba hát tiếng gì làm mình khó mà bắt chước được, bài hát cứ phải uốn lưỡi để hát mãi. Còn mẹ lại lấy ra bàn tính rồi ngồi gẩy tạch tạch tạch.

“Giỏi quá đi!” Bé con chạy tới rồi ghé vào bên người ba mẹ, mặt bé cũng tràn ngập vẻ sùng bái.

Hai vợ chồng từng chờ con gái ngủ để chạy ra phòng khách luyện tập lúc này mới gật đầu, sờ bím tóc của con gái: “Rất giỏi đúng không?! Điền Điền có muốn học theo ba mẹ không? Ngày mai ba dạy con chữ cái, mẹ dạy con tính nhẩm bằng bàn tính gẩy được không?”

“Vâng! Con muốn học!” Bé con bị vẻ tài giỏi của ba mẹ lừa gạt. Bé cũng vẫn ngồi yên ở đây vì muốn nghe ba ba hát tiếp, cũng muốn xem mẹ dùng bàn tính gẩy tiếp.

Màn kịch đã kéo dài tới hiện tại, sao có thể không tiếp tục được đây? Khúc Hạc Thanh biết trí nhớ của con gái rất tốt nên không tiện hát lặp đi lặp lại lời bài hát. Vì thế anh đành phải kết hợp thêm ít lời bài hát tiếng Anh vào mà hát. Còn Điền Tân Mai khẽ cắn môi tiếp tục dùng bàn tính gẩy dưới ánh mắt sáng lấp lánh của con gái, cũng không dám quan tâm tới đầu ngón tay gẩy bàn tính đầy đau nhức.

Làm cha mẹ thật là mệt.

Hết chương 5.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện