Ánh mắt Diệp Linh Sương không né tránh Đại Yến Đế, đứng lẳng lặng như
vậy đón lấy sự quan sát của hắn, nàng nói: "Thiếp cũng chỉ là nữ nhân,
chưa từng nghĩ sẽ tham gia chuyện chính sự, chỉ là từ sau khi trở thành
nữ nhân của Hoàng Thượng, tự cảm thấy khó tránh có nhiều lúc khó xử.
Thiếp không dám quên mình là con dân của Minh Vũ quốc, nơi đó có đồng
bào, có cha mẹ tỷ đệ của thiếp. Hiện nay hai nước vẫn hòa bình yên ổn,
nhưng nếu có một ngày phát động chiến tranh, Hoàng Thượng để thiếp tự xử như thế nào?" Nói đến đây, thanh âm trở nên nghẹn ngào, trong mắt mơ hồ dâng lên một tầng nước. Đại Yến Đế thần sắc khó hiểu nhìn nàng, không
biết là do hắn quên đưa tay lau đi những giọt nước ở khóe mắt nàng, hay
là căn bản hắn không có cái ý nghĩ kia.
"Hoàng Thượng, thiếp không cầu xin người điều gì, chỉ hy vọng Minh Vũ quốc cùng Đại Yến quốc trọn đời giao hảo."
"Nếu tình huống bất đắc dĩ, trẫm muốn tiêu diệt Minh Vũ Quốc thì sao?" Đại
Yến Đế đột nhiên mở miệng, thần sắc hờ hững lại mang theo tham vọng
chinh phục của cường giả.
Đôi mắt Diệp Linh Sương trừng lớn, môi
hé ra, tránh khỏi lồng ngực hắn, quỳ thẳng tắp trên mặt đất: "Hoàng
Thượng, xin người thứ tội, thiếp cả gan muốn hỏi vì sao có biện pháp
khác giải quyết mà người vẫn muốn lựa chọn phát động chiến tranh? Hoàng
Thượng nhất định hiểu ý thiếp nói vừa nãy."
"Ái phi là nữ nhân,
có một số việc ngươi căn bản không hiểu. Sao Minh Vũ quốc kia có thể lại cam tâm tình nguyện thần phục trẫm được? Có đôi khi, vũ lực mới là biện pháp giải quyết mọi việc tốt nhất." Đại Yến Đế thản nhiên nói, nhìn
nàng quỳ trên mặt đất liền vươn tay đỡ lên giường: "Ngươi đang có thai,
chú ý dưỡng thân thể cho tốt, trên mặt đất quá lạnh." Thanh âm của hắn
không mặn không nhạt.
Đơn giản là sợ thai nhi trong bụng bị đả
thương nên mới đỡ nàng lên sao? Diệp Linh Sương đã sớm được chứng kiến
hắn vô tình như thế nào nhưng trong lòng vẫn là một mảnh lạnh lẽo, quả
nhiên là một nam nhân vô tình.
"Hoàng Thượng, người không thử làm sao biết là không được?" Diệp Linh Sương ngẩng đầu, chờ mong nhìn hắn.
Hắn chỉ ôm lấy eo thon, cúi đầu nhẹ nhàng hôn gương mặt nàng: "Ái phi đã
quan tâm quá nhiều rồi, về sau ngươi chỉ cần lo dưỡng thai cho tốt là
được. Trẫm còn có việc phải đi trước." Dứt lời, hắn đứng lên, vuốt phẳng nếp áo bào rồi đi ra khỏi điện.
Ra đến cửa, hắn quay đầu lại
nhìn nàng một cái, thần sắc hỉ nộ không rõ, chỉ hỏi một câu: "Vừa rồi ái phi làm như vậy, rốt cuộc là vì con dân hay vì chính mình..."
Nghe thấy lời này, đôi mắt Diệp Linh Sương trừng lớn, biểu cảm khó tin, sau
đó đột nhiên cười khổ, lui về phía sau hai bước, một tay vịn chặt thành
ghế, lẩm bẩm: "Rốt cuộc là do thần thiếp quá tham, vừa không muốn con
dân nước mình xảy ra chuyện, vừa muốn hòa hảo quan hệ của hai nước để
thay đổi thân phận lúng túng hiện giờ của mình. Lúc này, thiếp mới phát
hiện, quả thật đúng như Thái Hậu cảnh cáo vậy, không nên vì mang thai mà sinh ra ảo tưởng. Thiếp thực sự là nữ nhân ngu ngốc nhất, cứ nghĩ Hoàng Thượng sủng ái thiếp như vậy, thân phận thiếp bây giờ sẽ khiến người
khó xử, nhưng thực ra hết thảy đều là do ta đơn phương tình nguyện." Nói xong lời cuối cùng, đã quên mất thay đổi xưng hô, ngực nàng phập phồng, thở gấp mấy hơi, cực lực che dấu đau thương trong lòng.
Người nọ thân thể thẳng tắp đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt giơ lên rồi hạ xuống, buông ra lại nắm vào.
Qua một lát, Diệp Linh Sương đã thu hồi vẻ mặt lúc trước, mỉm cười ngọt
ngào với hắn, lộ ra một lúm đồng tiền mà hắn thích. Hàng mi dài cụp
xuống che đi đôi mắt trong sáng, nàng cung kính cúi người với hắn:
"Hoàng Thượng yên tâm, về sau thần thiếp sẽ tuân theo quy củ, ngoan
ngoãn ở trong cung của mình chờ Hoàng Thượng sủng hạnh. Thiếp sẽ không
cầu mong điều gì nữa..."
Ánh mắt Đại Yến Đế trầm xuống, dứt khoát xoay người đi, vội vàng rời khỏi Trường Nhạc cung. Sau lưng Diệp Linh
Sương thấp giọng nói: "Thiếp cung tiễn Hoàng Thượng." Thái độ quy củ,
đoan trang khiến người khác không thể bắt lỗi. Chỉ là, đôi tay Đại Yến
Đế đã sớm siết chặt lại, trong đôi mắt dâng lên hai ngọn lửa.
Trên trán Lý Phúc Thăng liên tục đổ mồ hôi lạnh. Thật kỳ quái, bình thường
dù có tức giận trên triều cũng không thấy Hoàng Thượng giận đến như vậy. Rốt cuộc là Hinh phi đã nói điều bất kính gì khiến Hoàng Thượng nổi
giận đây?
Đại Yến Đế giận dữ trở về Thương Loan điện, tin tức này đương nhiên truyền khắp nơi trong hậu cung, đa số các phi tần đều cười
trên nỗi đau của người khác. Hinh phi này cũng thật vụng về, ỷ vào thân
thể mình đang mang thai muốn nhận được chút sủng ái, nào ngờ lại chọc
giận tới Hoàng Thượng.
Mấy người Mặc Nguyệt tất nhiên thấy được
Đại Yến Đế tức giận, vội vã đi vào trong điện nhưng chỉ thấy Hinh phi
thần sắc lạnh nhạt ngồi trên giường, cũng không có biểu hiện gì khác
thường. Trong lòng vừa nghi vấn, vừa lo lắng chất chồng lên nhau nhưng
cũng không dám hỏi ra lời.
"Mặc Nguyệt, mang chén trà kia đi đổi
đi, lấy Bích U Trà lúc trước còn dư đi pha, đổi Phổ Nhị Thanh Trà này
đi." Diệp Linh Sương phân phó, vẻ mặt hờ hững, không có chút ảo não vì
vừa chọc giận Đại Yến Đế.
Mặc Nguyệt gấp rút đáp lời, lấy cái túi Bích U Trà mang đi. Bởi vì lúc trước Hinh phi tiếc trà ngon nên không
nỡ uống hết, liền phân phó lấy giấy bọc trà còn dư trong hộp lại. Cái
hộp đó lại đựng trà hoa lài do Hinh phi tự chế.
"Các ngươi lui
xuống đi, vừa rồi nghỉ ngơi bị Hoàng Thượng cắt ngang nên bản cung có
chút mệt mỏi." Diệp Linh Sương tiếp nhận chén trà trong tay Mặc Nguyệt,
đưa tay che miệng, miễn cưỡng ngáp một cái.
Mấy người nhìn nhau,
tấy cả cùng lui ra ngoài, chủ tử lại giả vờ như không có chuyện gì phát
sinh? Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng ra khỏi Trường Nhạc cung, cửa bị
đẩy mạnh ra, Hoàng Thượng mặt lạnh nhếch môi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Ngay cả Lý công công cũng chấn động, gấp rút theo phía sau,
dường như là liên tục chạy chậm theo mới đuổi kịp Hoàng Thượng. Lúc các
nàng vào trong điện, chỉ thấy Hinh phi đứng bất động tại chỗ, sau đó đến ngồi vào nhuyễn tháp. Mà hiện tại, chủ tử lại giả bộ như không có
chuyện gì phát sinh.
Diệp Linh Sương cúi đầu, hít một hơi mùi
hương trà, mặc kệ đã nếm qua bao nhiêu loại trà ngon nhưng chỉ có Bích U trà mới vừa ý nàng. Trong chát có ngọt, trong ngọt có chát, làm cho
người ta không phân biệt nổi là vị ngọt hay vị chát.
Diệp Linh
Sương nhìn lòng bàn tay chính mình, không khỏi cười tự giễu một tiếng.
Vừa rồi khi nàng nói chuyện với Đại Yến Đế, cả lòng bàn tay đều đổ mồ
hôi lạnh, thế nhưng hiện tại đã rất khô ráo, cũng không còn lạnh buốt
nữa. Chẳng lẽ là làm người chết qua một lần liền không còn sợ hãi cái
chết nữa sao?
Tuy nói Đại Yến Đế sủng ái nàng nhưng đó cũng là
chuyện mắt thấy tai nghe đối với người ngoài. Nếu hắn có vài phần thật
lòng với nàng thì cần gì chọn một mình nàng từ trong hai mươi nữ tử của
Minh Vũ quốc, liên tục thăng mấy cấp liền cho đến hiện tại nàng trở
thành một trong tam phi?
Liễu Lạc Đan cũng đi với nàng cũng là một tài nữ hiếm có, lại xinh đẹp, vì sao Hoàng Thượng lại không sủng ái nàng ta?
Diệp Linh Sương cho là vẻ ngoài của mình cũng không tệ nhưng không đẹp đến
mức để Đại Yến Đế liên tục chú ý, sau đó thăng phân vị nhanh như vậy.
Chỉ có thể nói đúng lúc hắn cần một người như vậy khiến cho phi tần hậu
cung chú ý, hoặc là thân phận của nàng ở Minh Vũ quốc đã sớm làm trong
lòng hắn có tính toán?
Mặc kệ nàng nịnh nọt Đại Yến Đế như thế
nào, nam tử cao cao tại thượng như hắn cũng sẽ không dễ dàng buông lỏng
tâm tình trước mặt nàng, có lẽ sẽ phai nhạt nhưng vẫn tồn tại. Đó là
điều đương nhiên, hơn nữa do là nàng quá phận, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng nàng đang mang long tự, lại vừa được thăng làm Hinh
phi, Hoàng Thượng có lẽ sẽ không lập tức hạ phân vị của nàng. Nàng tin
rằng không phải Hoàng Thượng không nghe lọt những lời kia của nàng, hoặc là từ rất lâu trước đây hắn đã từng làm qua những điều ấy...
Diệp Linh Sương lẳng lặng nhìn hoa viên tươi tốt cách đó không xa, không ý
thức được là đã vào thu, nàng đang đợi, vẫn đang chờ đợi một cơ hội.
Từ lúc Đại Yến Đế trở lại từ Trường Nhạc cung đều cảm thấy tâm tình hết
sức bực bội. Trong đầu lại luôn hiện ra đôi mắt rưng rưng của nữ nhân
kia, còn có những lời tự giễu của nàng. Đúng vậy, thật sự lòng tham của
nàng quá lớn, hắn đã sớm nói nữ nhân hậu cung hắn chỉ có thể sủng chứ
không yêu, nữ nhân kia rõ ràng... rõ ràng đối với hắn có tâm tư... cho
dù nàng quan tâm thân
phận chẳng phải cũng vì hắn hay sao? Đại Yến Đế
than nhẹ một tiếng, chẳng biết tại sao nàng như vậy khiến hắn sinh ra
bực bội.
Ban đêm, Đại Yến Đế chỉ nghỉ ngơi ở tẩm điện của mình, không sủng hạnh bất cứ phi tần nào.________________
"Nương nương, người đi chậm một chút, coi chừng trượt chân..." Mặc Nguyệt theo thật sát sau lưng Diệp Linh Sương, sợ chủ tử nhà mình giống như An Mỹ
nhân kia bị trượt một cái.
"Không sao, nếu không phải trong điện
quá buồn bực, bản cung cũng sẽ không ra ngoài hít thở không khí." Diệp
Linh Sương thoải mái cười cười.
Mặc Nguyệt ở sau lưng lại thở
dài, từ lần trước Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng rời đi thì đã gần một
tháng không tới Trường Nhạc cung. Mặc dù phi tần có thai không thể thị
tẩm, nhưng vào ban ngày Hoàng Thượng cũng không đi tới thăn nương nương, trong hậu cung không biết bao nhiêu người đang vui mừng cười trộm.
"Nương nương, thực ra người..." Người đã nói gì khiến cho Hoàng Thượng phát
giận lớn như vậy? Mặc Nguyệt vốn muốn hỏi nhưng thực sự không nói ra lời được. Tuy thường ngày chủ tử đối tốt với bọn họ nhưng chung quy bọn họ
cũng chỉ là hạ nhân.
Diệp Linh Sương đột nhiên dừng lại ở ao sen
phía ngoài Đức Sang cung, thần sắc hờ hững, ung dung nói: "Mặc kệ khi nở có bao nhiêu kiều diễm, không phải hôm nay toàn bộ đều héo úa sao?"
Mặc Nguyệt theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên hoa sen đầy hồ đã tàn, chỉ còn lại thân cành khô héo.
"Nương nương, đi lâu rồi cũng nên trở về thôi." Mặc Nguyệt đề nghị, nhớ tới
mấy ngày nay Hoàng Thượng ít đến Trường Nhạc cung, tâm tình chủ tử nhất
định không tốt, nếu tâm tình bị ảnh hưởng, như vậy bào thai trong bụng
sẽ không ổn. Vì vậy Mặc Nguyệt không dám để chủ tử đi dạo lung tung bên
ngoài, sợ nàng lại thấy cây khô, cỏ khô cảm thấy bi thương.
"Bản
cung muốn đi Thúy Hà điện bên kia xem một chút. Mặc Nguyệt, ngươi đi
cùng bản cung đi." Diệp Linh Sương chợt cười cười, đã không còn thương
cảm như trước nữa.
Mặc Nguyệt không đồng ý: "Thúy Hà điện cách
khá xa, nô tỳ nhớ hoa cúc vàng bên ngoài Tích Ngọc cung của Cúc Phi đã
nở, không bằng nương nương đi đến ngắm một chút? Nếu không thì nô tỳ gọi liễn đến đón nương nương được không?"
Diệp Linh Sương quay đầu
lại nhìn hồ sen kia, thản nhiên nói: "Vậy thì từ Tích Ngọc cung đi vòng
qua Thúy Hà điện, kiệu liễn thì không cần, bản cung nghĩ nên đi lại
nhiều một chút..."
Mặc Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, biết rõ chuyện
chủ tử đã quyết thì dù có mười con trâu cũng không kéo trở lại được, chỉ có thể theo ý nàng ấy. Chính mình lại phải cẩn thận lưu ý dưới chân và
xung quanh hơn.
_____________________
"Hồi bẩm Hoàng
Thượng, hôm nay Hinh phi không còn liên tục ở Trường Nhạc cung như mấy
ngày trước, đã ra khỏi chính điện. Đầu tiên là đi dạo xung quanh, trong
lúc vô tình đi đến Đức Sang cung, rồi dừng lại thưởng thức hoa sen trong hồ. Sau đó lại ngắm hoa cúc phía ngoài Tích Ngọc cung rồi lại liên tục
đi, đi đến Thúy Hà điện, ngồi trong đó rất lâu."
Nghe đến đó, đột nhiên Đại Yến Đế ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút không vui: "Chỗ đó
đã lâu không có người dọn dẹp, sao có thể ngồi ở đó?"
Lý Phúc
Thắng trả lời: "Nô tài mới nghe được tin tức cũng cho là như vậy, bất
quá người bên dưới nói Thúy Hà điện thường xuyên có người quét dọn, hình như là hai tiểu thái giám của Trường Nhạc cung."
Nghe lời này,
đôi mắt Đại Yến Đế cụp xuống, môi mỏng mím thật chặt, Lý Phúc Thăng cho
rằng hắn không vui, lập tức ngậm miệng không dám nói nữa. Đại Yến Đế lại đột ngột hỏi một câu: "Sau đó thì làm gì?" Giống như tùy ý hỏi một câu
nhưng ánh mắt lại dần dần nhìn về phía hắn.
Lý Phúc Thăng phúc
thân một cái, lập tức đáp: "Hinh phi ở Thúy Hà điện ngồi một lúc lâu,
sau đó đứng dậy đến ao sen nhỏ trong điện, ở đó ngồi khoảng nửa canh giờ rồi mới đứng dậy trở về Trường Nhạc cung..."
Lý Phúc Thăng báo
cáo cặn kẽ những chuyện Hinh phi đã làm trong một ngày. Tháng này Hoàng
Thượng không đến Trường Nhạc cung, chuyện này đương nhiên hắn hiểu,
nhưng Hoàng Thượng lại phái hắn nghe ngóng nghe động tĩnh của Trường
Nhạc cung.
Trước kia Hoàng Thượng cũng phân phó hắn phải lưu ý
động tĩnh của một số chủ tử trong hậu cung, thế nhưng cũng chỉ là để ý
vài người xem có làm ra chuyện xấu xa gì quá mức, mà lần này Hoàng
Thượng muốn hắn báo lại mọi hành động của Hinh phi, kể cả lúc thỉnh an
Thái Hậu cũng muốn hắn báo lại. Hành động lần này của Hoàng Thượng đúng
là có chút không tưởng tượng được.
Đối với việc Hoàng Thượng
không đến Trường Nhạc cung một tháng, Diệp Linh Sương đã sớm nghĩ đến.
Cho nên nàng không vì việc này mà ăn uống không ngon, ngược lại tâm tình của Vân Kiều có chút suy giảm.
"Nương nương, hôm nay người ở bên ngoài đi dạo như vậy không khỏi có chút rêu rao. Nô tỳ biết là cử chỉ
của nương nương chỉ vô tâm, nhưng người ngoài lại sinh lòng ghen ghét
oán hận." Vân Kiều chân thành nói. Bởi vì lúc trước An Mỹ nhân sảy thai, trong cung không ai dám học theo Hiền phi sinh sự nữa, nhưng lòng dạ nữ nhân đố kỵ vô cùng đáng sợ. Hinh phi được thăng phân vị sợ là đã khiến
hậu cung dậy sóng, nay lại mang long tự khó tránh khỏi mấy nữ nhân độc
ác kia làm điều xằng bậy.
"Bản cung hiểu, về sau chính là không
được ra khỏi Trường Nhạc cung." Diệp Linh Sương cười trả lời, nằm dài
trên nhuyễn tháp đọc sách: "Đúng rồi, mấy ngày nay để An Đức Tử cùng Ngô Đoàn thay phiên gác đêm, hai người bọn họ khoẻ mạnh, bản cung cũng an
tâm hơn."
Vân Kiều không nghi ngờ gì, chỉ cung kính đáp ứng.
Hôm nay, Đại Yến Đế đến chỗ của Phùng Chiêu viện, hai người đã đi ngủ. Chợt nghe ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập, Đại Yến Đế xưa nay luôn cảnh
giác, lúc này hai mắt mở to, gọi người đến. Vài tiểu thái giám vội vàng
vào bên trong, trên mặt đều tràn đầy khủng hoảng.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Đại Yến Đế lạnh lùng hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, hình như đông lục cung bên kia phát hiện thích khách, nô tài... Nô tài cũng không rõ ràng lắm, Trương thị vệ Trương đại nhân
đã mang người đi qua, mọi việc chắc sẽ ổn..." Tiểu thái giám khẩn
trương, lắp bắp nói.
Đại Yến Đế vội vàng khoác áo bước ra cửa,
mấy tên thái giám kinh hãi: " Xin Hoàng Thượng suy xét lại, thích khách
có khả năng còn chưa đi xa, Hoàng thượng không thể mạo hiểm." Vừa nói
vừa quỳ trước mặt Đại Yến Đế, chặn đường đi của hắn.
Đại Yến Đế
giận dữ, giơ chân đá văng bọn thái giám rồi vội vàng đi về hướng kia.
Mấy tên thái giám gác đêm đành phải thắp đến dẫn đường cho hắn.
Tay Đại Yến Đế khẽ run nhưng không một ai chú ý đến, chân hắn đi càng lúc càng nhanh, tựa như đạp gió mà đi, hai mắt trầm xuống.