Cung ở phía Đông có phi tần gặp phải thích khách, mọi người nghe được
tin tức này, đầu tiên nghĩ đến đó là Hinh phi ở Trường Nhạc cung. Vì
nàng đang thịnh sủng, lại hoài long tự, trong hậu cung người đố kỵ không ít, ngay cả chính Diệp Linh Sương cũng tưởng như vậy. Nhưng đêm đó đã
phát sinh chuyện lớn vượt ngoài dự kiến của nàng.
Thời điểm Đại
Yến Đế đuổi tới, ngoài Tích Ngọc cung đã một màn đỏ bừng ánh lửa. Ở bên
ngoài mười mấy tên thị vệ vây quanh giơ cây đuốc, các thị vệ khác cũng
tới vây quanh các cung.
Đại Yến Đế chớp lông mi, đến gần trước mặt Trương Tử Nghi.
Trương thị vệ Trương Tử Nghi tự mình tiến đến gặp Đại Yến Đế, nửa quỳ:"Hoàng
thượng, lần này thuộc hạ sơ sẩy, làm cho thích khách đột nhập Tích Ngọc
cung. Nhưng thích khách mới chạy không lâu, chắc là đang ẩn nấp ở cung
khác. Thuộc hạ đã sai người vây quanh hắn, chỉ còn chờ Hoàng thượng ra
lệnh một tiếng." Nói xong lời này, sắc mặt Trương Tử Nghi cực kỳ khó
coi.
Hắn thân là Phó thống lĩnh thị vệ, thế nhưng lại làm cho
thích khách trà trộn này nọ vào trong lục cung, đây chính là hết đường
chối cãi việc thất trách! Ngày thường thị vệ canh giữ ở ngoài Long
Khuyết điện cùng Thương Loan điện là nhiều nhất. Ban đêm Đại Yến Đế
thường ở trong cung các phi tần, cho nên bên ngoài lục cung cũng có
không ít thị vệ tuần tra. Vì vậy thích khách võ công có cao cường tới
đâu mà muốn thoát khỏi thủ vệ là rất khó, hắn liền tin tưởng rằng thích
khách chính là còn ở trong cung.
"Tích Ngọc cung có ai bị thương không?" Đại Yến Đế dường như nhẹ nhàng thở ra, hỏi.
Nghe lời nói này, tay Trương Tử Nghi khẽ run, gắt gao cúi đầu:"Lúc trước
đúng là thuộc hạ nghe được tiếng nữ tử thét chói tai mới vội vàng tới.
Khi đó thuộc hạ nhìn thấy hắc y nhân từ Tích Ngọc cung chạy ra. Có điều
thuộc hạ vội vã chạy đến, chỉ kịp kêu thái y đến, vẫn chưa đi vào điều
tra... Tiết thái y đang trên đường tới."
"Vô dụng!" Đại Yến Đế tức giận nói, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đi nhanh vào Tích Ngọc cung.
Sườn điện bên trong Tích Ngọc cung có vài cái sủng phi sớm không chịu nổi,
lúc này nhất tề tụ ở nội điện chính, nhìn máu tươi giàn giụa, sắc mặt
đều trắng bệch, run run môi không dám hé một câu.
Còn chưa có tới nơi, Đại Yến Đế đã nghe thấy tiếng nam hài khóc từ bên trong truyền ra, oành một tiếng đẩy cửa điện ra, thu hết tình cảnh bên trong vào mắt.
Một nữ tử nằm trên vũng máu, đôi mắt trừng lớn vì chết không nhắm mắt. Nhị
hoàng tử Minh Hiên cúi đầu khóc thút thít:"Linh Ngọc, ngươi tỉnh lại đi, không được chết. Về sau ta còn muốn ngươi đưa ta qua chỗ mẫu phi ăn mà, ngươi mau tỉnh, ô ô......"
Cúc phi ngây ngốc ngồi xuống bên
người nàng ta. Bởi vì vội vàng xuống giường, tuỳ ý khoác áo vào, đầu tóc hơi hỗn loạn. Xung quanh cung nữ cùng thái giám đều đã đến đông đủ, bi
thương nhìn Linh Ngọc nằm trên mặt đất.
Đại Yến Đế trước mặt âm trầm, lạnh giọng hỏi:"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Minh Hiên kiềm chế nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé ngước lên, nhìn người
đang tới, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, chạy vài bước tới ôm chặt chân của Đại Yến Đế, oa oa khóc nói:"Phụ hoàng, có người muốn giết hoàng nhi,
Linh Ngọc đã thay hoàng nhi đỡ một nhát dao! Phụ hoàng nhất định phải
bắt lấy người xấu muốn hại hoàng nhi!"
Ở Đại Yến quốc, hoàng tự
sau khi nhập học sẽ ở Trọng Thanh cung, đến lúc đó sẽ có người hầu hạ ẩm thực. Còn trước khi nhập học, các hoàng tử và công chúa đều ở trong
cung của mẫu phi mình, nhũ mẫu cùng cung nữ sẽ trông giữ. Nhị hoàng tử
đã nhập học, theo quy củ sẽ ở tại Trọng Thanh cung, chỉ là Cúc phi không muốn, liền chậm trễ thời gian dọn vào ở, mà phía Đại Yến Đế cũng không
bắt buộc. Mọi người làm sao nghĩ đến có người dám cả gan ám sát Nhị
hoàng tử!
Đại Yến Đế nhẹ nhàng nhìn người đang ôm đùi của mình,
lau nước mắt trên mặt nó:"Hiên nhi ngoan, đừng khóc, ai dám làm thương
tổn hoàng nhi, phụ hoàng nhất định sẽ không tha! Nam tử hán đại trượng
phu không dễ dàng rơi lệ."
Nghe thấy lời này, Tề Minh Hiên mới
hung hăng lau mặt, khóc thút thít vài tiếng rồi dần dần bình ổn hô hấp,
không khóc nháo nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Đại Yến Đế.
Đại
Yến Đế nhìn Cúc phi đang nửa ngồi xổm một bên, phóng âm thanh đến:"Cúc
nhi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước, việc này trẫm sẽ xử lý!" Đã lâu như vậy
không gọi nàng, dưới tình huống này không kiềm được lòng mà gọi ra, Đại
Yến Đế không khỏi thở dài một hơi.
Hai tiểu thái giám ở Tích Ngọc cung lấy lại tinh thần, đỡ Cúc phi đứng dậy đi vào nội điện. Ánh mắt
Cúc phi ảm đạm, vẫn nhìn Linh Ngọc cho đến khi tầm mắt bị cản trở.
"Hoàng thượng, nô tài đến chậm, xin Hoàng thượng thứ tội." Sau khi nhận được
tin tức, Lý Phúc Thăng liền vội vàng tới. Đầu tiên ánh mắt nhìn tình
cảnh hiện tại, sau đó lập tức thỉnh tội với Đại Yến Đế.
"Xử lý
nơi này một chút, xác chết đưa tới Hình bộ để kiểm tra miệng vết
thương." Đại Yến Đế thản nhiên nói, trên mặt đã khôi phục vẻ trấn định.
"Vâng." Lý Phúc Thăng đáp, sai sử hai tiểu thái giám chuyển thi thể đi, mấy thái giám còn lại lau sạch vết máu trên đất.
"Đúng rồi, đưa Hiên nhi tới Thương Loan điện ở một đêm." Đại Yến Đế bồi thêm một câu.
Lý Phúc Thăng hiểu ý, tuy nói Thương Loan điện là thư phòng của Hoàng
thượng nhưng bên trong cũng có giường nằm. Long Khuyết điện dù sao cũng
là nơi ở của Thiên tử, không thể vi phạm quy chế.
Đại Yến Đế rời
Tích Ngọc cung, ngoài cung gặp Trương Tử Nghi còn quỳ lạy trên đất chờ
hắn lên tiếng. Hắn trầm mặt nói:"Lục soát cẩn thậm cho trẫm, nơi nào
cũng không để sót!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Toàn bộ lục cung đều bị binh đoàn vây quanh. Trong cung, từng cái sườn điện, chính điện
đều bị điều tra kỹ lưỡng, chỉ vì bên này là hậu cung không giống chỗ
khác, bọn thị vệ tự nhiên đều cẩn thận, rất sợ đắc tội với phi tử, mắt
luôn nhìn thẳng để tránh mạo phạm.
Diệp Linh Sương không khỏi nhớ tới thời gian ở Thuý Hà điện, Trương thị vệ đó nói có thích khách trà trộn
vào, liền trong ngoài Thuý Hà điện điều tra một phen, thái độ rất ngạo
mạn, nào giống như bây giờ hoàn toàn cung kính.
"Hinh phi nương
nương, ty chức xin mạo phạm, thỉnh nương nương chờ một lát, ty chức làm
xong xuôi công sự liền đi ra." Trương Tử Nghi cúi đầu nói.
Lúc
trước đã có người bẩm báo chuyện điều tra, Diệp Linh Sương đã sớm mặc y
phục, cùng An Đức Tử đang gác đêm đi tới cửa Trường Nhạc cung. Nghe nói
hậu cung xuất hiện thích khách, đầu nàng hơi cúi, đôi mắt xuất hiện vài
tia ngoan độc, nhưng vẻ lo lắng đã che hết đi, bên sườn điện Triệu Quý
nhân cùng Từ Lương viện vội vàng mặc áo, cùng thối lui đến bên cạnh Diệp Linh Sương.
"Trương thị vệ không cần đa lễ, cũng là việc Hoàng
thượng phân phó nên hãy cứ làm đi." Diệp Linh Sương gật gật đầu. Cuối
cùng lại vội vàng hỏi một câu:"Thích khách là muốn đả thương người nào?
Hoàng thượng có việc gì không?"
Trương Tử Nghi vụng trộm liếc mắt đánh giá nàng, vội cúi đầu nói:"Hinh phi yên tâm, Hoàng thượng không có việc gì, thích khách vốn là muốn ám sát Nhị hoàng tử ở Tích Ngọc cung.
Nhưng cuối cùng không đắc thủ, chẳng qua đã giết chết một cung nữ mà
thôi."
Hai mắt Diệp Linh Sương rũ xuống, đầu cúi dần dần, tâm trở nên hơi lạnh lẽo. Chẳng qua sao? Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi, trên đời này người vô tội chết cũng không thiếu.
Trương Tử Nghi sau khi đáp lời, thấy nàng không hề lên tiếng, liền dẫn thị vệ vào Trường Nhạc cung.
Nghĩ Trường Nhạc cung Hinh phi đang được sủng ái, lại mang long tự, động tác mọi người tự nhiên không dám làm càn quá mức, đụng chạm đồ vật xong đều cẩn thận đặt lại chỗ cũ. Mà sườn điện Triệu Quý nhân cùng Từ Lương viện lại không được đãi ngộ như vậy, trong phòng bởi vì điều tra
thích khách nên rất lộn xộn, hai người tức giận mà cũng không dám nói gì.
Trương Tử Nghi biết không có khả năng thích khách tránh ở Trường Nhạc cung,
tuỳ ý mang người đi điều tra một chút, sau khi không có kết quả gì liền
hành lễ với Diệp Linh Sương cùng vài chủ tử, chậm rãi rời Trường Nhạc
cung. Vừa tới cửa cung Trương Tử Nghi liền dừng cước bộ, ánh mắt bị một
thứ gì đó tối đen như mực hấp dẫn.
Bên trái góc tường của cửa
cung, xuất hiện một đống vải dệt màu đen, nếu không chú ý tới chỗ đó căn bản không phát hiện được. Diệp Linh Sương thấy Trương Tử Nghi dừng
chân, liền theo ánh mắt của hắn mà nhìn theo, tâm tình vốn đang lơ đãng
bỗng treo ngược trở lại, đó đúng là bộ y phục dạ hành của hắc y nhân!
Trương Tử Nghi bước qua, cầm bộ y phục dạ hành lên kiểm tra, đánh giá một lát
rồi đột nhiên quay đầu, khó tin nhìn nữ tử đang đứng lẳng lặng ở một
góc, trên gương mặt xinh đẹp của nàng kín đáo che giấu biểu tình giật
mình, rất nhanh liền thu hồi cảm xúc của chính mình, hàm răng khẽ cắn
môi, lấy lại tinh thần. Vốn là muốn điều tra thích khách, cho nên căn
bản ở đại viện không cần phải tinh tế đi điều tra, nhưng không nghĩ ở
đây lại cất giấu vật kia. Trương Tử Nghi với nhiều năm kinh nghiệm,
không ai ngu xuẩn đến mức mới ám sát xong liền giấu đồ ở chính viện của
mình. Nếu thích khách kia võ nghệ cao cường, tìm nơi khác giấu kín hoặc
trực tiếp huỷ đi chứng cớ là xong.
Bỗng nhiên Trương Tử Nghi hơi
ảo não, nếu mới vừa rồi làm như không thấy... Chỉ là thân làm Phó thống
lĩnh nội thị vệ, biết mà không báo chính là đồng phạm... Chứng cứ hắn
trình lên, Hoàng thượng thấy thế nào thì không phải hắn có thể quản
được. Hậu cung lục đục với nhau đâu phải hắn chưa từng thấy qua? Nếu mỗi một việc làm đều thẹn với lương tâm, hắn đảm bảo chính mình cũng không
có cơ hội ngồi trên vị trí này.
Triệu Quý nhân cùng Lương viện
kinh hãi nhìn bộ y phục dạ hành, cả người run run, chỉ là Lương viện
liền trực tiếp ngất đi. Sát hại Nhị hoàng tử là tội chết, nếu Hoàng
thượng giận dữ, có khả năng chém đầu tất cả mọi người ở Trường Nhạc
cung, kết cục đỡ hơn chỉ sợ cũng bị đánh rồi biếm vào lãnh cung!
"Hinh phi nương nương, vật ấy ty chức thu rồi nộp lên Hoàng thượng." Trương
Tử Nghi đến gần hai bước, cúi đầu nói với nữ tử trước mắt, ánh mắt trong lúc vô tình bắt gặp đôi cẩm hài thêu Tú Liên hoa, sau đó dời ánh mắt
đi.
"Trương đại nhân không cần báo cho bản cung biết, việc này
Trương đại nhân toàn quyền xử lí." Diệp Linh Sương lạnh lùng dán ánh mắt vào bộ y phục dạ hành trên tay hắn, sau đó dần dần rời đi, nhìn hắn cúi mặt xuống mà thản nhiên nói.
__ __ __ __ __ __ __ __ __
Ở lục cung kiểm tra hết một lần, cũng không tìm được thích thách, chỉ là ở Trường Nhạc cung của Hinh phi tìm được một bộ y phục dạ hành, trên đó
còn dính vết máu, việc này đối với người bên ngoài là chứng cớ vô cùng
xác thực. Vị Hinh phi kia mới có thai hai tháng, nếu ngày sau sinh hạ
long tử, long tử kia chính là Tam hoàng tử thân phận tôn quý. Nay trong
cung chỉ có một mình Tề Minh Hiên là hoàng tử, nếu ngay cả Nhị hoàng tử
cũng không còn, Hinh phi này mang thai hạ sinh long tử duy nhất trong
hoàng cung cũng kiêm luôn Đại hoàng tử.
Tính đi ngủ sớm, nhưng
nghe việc này làm sao Đại Yến Đế còn ngủ được, chỉ tựa lưng vào ghế
ngồi, hai mắt khép hờ, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Trương Tử
Nghi trình lên bộ y phục dạ hành nhiễm máu, một bên bẩm báo sự tình,
ngay cả Lý Phúc Thăng cũng trừng lớn hai mắt, hơi khó có thể tin, theo
bản năng nhìn Đại Yến Đế, đã thấy mặt hắn không chút thay đổi, liếc mắt
xem xét bộ y phục dạ hành, đôi mắt lập tức âm trầm lại.
"Chuyện này còn có ai biết?" Trầm mặc sơ qua, hắn đột nhiên hỏi như vậy.
Trương Tử Nghi vẻ mặt kinh ngạc, nói lại chi tiết:"Trừ bỏ thuộc hạ cùng vài vị chủ tử Trường Nhạc cung và các cung nữ thái giám gác đêm, những người
khác vẫn chưa thấy."
Lúc ấy điều tra xong, thị vệ đều rời khỏi
Trường Nhạc cung, bộ y phục dạ hành kia chỉ có mấy người thấy qua.
Trương Tử Nghi cẩn thận, đem bộ gói bộ y phục một cách kỹ lưỡng, dọc
đường đi cũng không ai nhìn thấy.
Đại Yến Đế hơi giương mắt, nhìn chằm chằm nơi nào đó trên bàn, nói rõ ràng:"Nghĩ biện pháp làm cho các
nàng quản chặt cái miệng mình, nếu không cẩn thận tiết lộ việc này, giết không cần hỏi! Còn có việc này giao cho Trương thị vệ ngươi âm thầm
điều tra, thích khách kia tuy có vài phần năng lực, nhưng ít nhiều gì
cũng đã có dấu vết để lại, ngươi hãy bắt đầu điều tra từ Tích Ngọc cung
cùng Trường Nhạc cung đi, trẫm tuyệt đối không cho phép thích khách kia
nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
Trương Tử Nghi lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ có thể nghẹn ở trong bụng. Theo thái độ của Đại Yến Đế, căn bản không tin việc này do Hinh phi gây nên? Nhưng thật ra hắn cũng
quan tâm nhiều, lúc trước chính mình trình lên bộ y phục này cũng hơi áy náy, làm sao biết được trong lòng Đại Yến Đế lại sáng như gương.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Trương Tử Nghi lĩnh mệnh nói.
"Những ngày này hãy tăng mạnh thủ vệ, đặc biệt buổi tối từ giờ Tuất trở về
sau, ở ngoài lục cung cũng hãy phái nhiều người tới thủ, tuần tra ban
đêm từ một canh giờ một lần sửa thành nửa canh giờ một lần." Đại Yến Đế
nói thêm.
Trương Tử Nghi xác định Đại Yến Đế phân phó xong xuôi mới cáo lui rời Thương Loan điện, đi xuống an bài công việc cho thuộc hạ.
"Hoàng thượng, giờ Hợi đã qua hơn phân nửa, Hoàng thượng vẫn nên nghỉ sớm thì
tốt hơn ạ." Mặc dù Lý Phúc Thăng thấy thần sắc Đại Yến Đế bình tĩnh
nhưng cũng không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Đại Yến Đế thản
nhiên ừ một tiếng, trở về Long Khuyết điện nghỉ tạm, mỗi một bước đi,
sát khí cùng sự sắc bén trong ánh mắt đậm hơn một phần.