Edit: Chiêu TầnBeta: Tâm Quý tầnTiền công
công bị mấy người Trương Tử Nghi đưa đến địa lao ở Hình bộ, nơi có cả
một phòng chứa đầy dụng cụ tra tấn, chuyên để thẩm vấn phạm nhân.
Đêm hôm đó, các thị vệ trực trong địa lao nghe văng vẳng tiếng gào thét thê thảm, so với tiếng heo bị chọc tiết còn ghê gớm hơn. Tiếng roi da vang
lên thanh thuý, kết hợp với tiếng sắt thép nung lên da nghe càng rợn
người.
Hôm sau, trong lao liền truyền ra tin tức Tiền công công bất ngờ chết.
Sau khi nghe được tin tức này, Thái Hậu bị chấn kinh, chỉ hận không hộc
máu. Ban đầu là thở hổn hển, rầu rĩ mỏi mệt, một lát sau tia bi thống
trong mắt mới dần dần thay đổi bằng sự thoải mái. Chuyện này cũng không
phải không tốt. Bà đã sớm biết Đại Yến đế bất mãn với mình từ lâu, nếu
như mất một tên nô tài có thể giảm bớt hận ý của hắn đối bà thì cũng
đáng giá.
Lạc Mai bắt gặp ngoan ý chợt loé trong mắt Thái Hậu,
trong lòng không khỏi run lên. Lần này là Tiền công công, lần sau có
phải là nàng hay không?
Thương Loan điện
Trương Tử Nghi
đương nhiên biết Hoàng Thượng muốn biết nhất là về việc hãm hại Liên phi năm đó, cho nên chủ động đề cập một chút. Nhưng hắn cũng biết hiện nay
Hoàng Thượng giằng co với Thái Hậu không phải là chuyện tốt, dù sao uy
tín của Phùng Thái Hậu trong triều vẫn rất cao.
Đại Yến đế xem tờ giấy kia một lần liền gấp lại ngay. Trương Tử Nghi thấy thế liền thở
phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng Thượng cũng không muốn ra mặt đối nghịch với Thái Hậu. Nhưng cũng trong lúc này, đôi ngươi của Đại Yến đế đã bị bao
trùm bởi băng sương buốt giá, rét lạnh đến cực điểm. Dù Trương Tử Nghi
đã nhiều lần thấy qua bộ dáng tức giận của Đại Yến đế, giờ phút này cũng bị hơi thở kia làm sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
Đại Yến đế đảo
mắt nhìn Trương thị vệ đang quỳ trên mặt đất một cái. Hơi thở tức giận
vô tình tản mát ra khi nãy cũng thu hồi lại. Khoé miệng chậm rãi nhếch
lên, "Trương thị vệ, hôm nay tin tức tốt ngươi đem đến không chỉ là một
chuyện này phải không?"
Trương Tử Nghi ngẩng đầu nhìn Đại Yến đế
một cái, thấy sắc mặt Hoàng Thượng như thường, lúc này mới dám thở phào
nhẹ nhõm, vui vẻ hiện hết lên mặt, "Thuộc hạ không phụ kì vọng, làm theo những chỉ thị của Hoàng Thượng, rốt cục đã bắt được thích khách."
Thật ra thì Hoàng Thượng vốn muốn mượn chuyện của Tiền công công làm cho
thích khách đang ẩn náu kia phải tự lòi đuôi ra. Trước lo chỉ thị cho
mấy người Lý Phúc Thăng, Trương Tử Nghi bắt người công khai đến vậy,
cộng thêm tin tức của việc Trương Tử Nghi ở Tích Ngọc cung tìm được vài
sợi tóc trắng, nếu thích khách là người của hậu cung, khi nghe được nhất định sẽ lộ ra khủng hoảng, sẽ làm ra những hành động kế tiếp. Quả
nhiên, những thị vệ dưới trướng Trương Tử Nghi được điều đến giám sát
Đức Sang cung đã có phát hiện.
Đức phi là một trong tứ đại phi
tần, có đến tám cung nhân sai sử, trong đó có bốn cung nữ, bốn thái
giám. Sau khi Trương Tử Nghi phát hiện được manh mối, Đại Yến đế cho
người bắt giữ một số công công có hiềm nghi, một công công thuộc Đức
Sang cung là An Phú Quý thừa dịp không có người vụng trộm chuồn ra khỏi
cung, đến một nơi tương đối hẻo lánh.
Các thị vệ giám sát tất
nhiên là đi theo, giữ khoảng cách xa xa, thầm nghĩ nếu người này thật sự là thích khách nhất định sẽ có võ nghệ cao cường, họ liền không dám
đứng gần, đứng từ xa mà giám sát nhất cử nhất động của hắn ta. Không
nghĩ tới hắn ta lại trốn trong một cánh rừng nhỏ, cách phía đông lục
cung không xa, kiểm tra có người hay không thật cẩn thận rồi mới tháo bỏ búi tóc đang buộc tốt trên đầu xuống, rồi lấy một chiếc gương nhỏ từ
trong ngực, sau đó điên cuồng giật tóc.
Sau khi An Phú Quý kết
thúc các động tác điên cuồng ấy, hắn liền vội vã trở về cung. Các thị vệ mới tiến lại gần chỗ hắn vừa ở khi nãy trong cánh rừng nhỏ, liền thấy
đám tóc trắng nằm ngay dưới đất. Thì ra An Phú Quý dù chưa đến ba mươi
nhưng lại có một đầu tóc bạc, lại sinh trưởng trong mớ tóc trong, bình
thường không ai sẽ chú ý đến. Nếu không phải hắn có tật giật mình, làm
sao sẽ lộ đuôi ra đây?!
"Thuộc hạ không nghĩ đến An Phú Quý lại
có một thân võ nghệ như vậy, lại càng không nghĩ tới chuyện hắn có tóc
bạc sớm. Đây là sơ suất của thuộc hạ." Trương Tử Nghi nói.
Hai
mắt Đại Yến đế nheo lại, loé lên tia nguy hiểm. Biểu tình lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ thốt ra vài chữ, "Đức Sang cung..."
Thấy Hoàng
Thượng không có ý trách tội, Trương Tử Nghi lại bẩm tiếp, "Thuộc hạ đã
tra xét lai lịch của An Phú Quý kia. Trước khi tiến cung ba năm, hắn ở
tư viện lễ đồng học tập quy củ giống như bao cung nữ thái giám mới tiến
cung khác. Nhưng chỉ trong vòng một năm sau, đã bị Nội Vụ phủ đưa đến
cung Đức phi. Người này bình thường không nói nhiều, các công công khác
cũng không thể hiểu nổi hắn. Thế nhưng Đức phi lại khá coi trọng hắn.
Sau khi ngày hôm qua, hắn bị bại lộ, thuộc hạ đã cho người nhìn chằm
chằm hắn. Nhân chứng vật chứng đã có đầy đủ, kính xin Hoàng Thượng định
đọat."
Đại Yến đế nhếch môi một cái, "Chỉ bằng mấy sợi tóc bị
hắn nhổ là có thể định tội hắn sao?! Từ chuyện ám sát Hiên nhi của hắn,
có thể nhìn ra được đây là người có tâm tư cực kì kín đáo. Nếu như hắn
chưa để lộ công phu, rồi cứ vin chặt vào câu oan uổng, chẳng phải trẫm
sẽ trở thành hôn quân, chỉ biết oan uổng người vô tội?"
"Vậy..."
Trương Tử Nghi thật không cam lòng. Vất vả lắm mới có thể làm cho người
nọ giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho hắn sao? Chẳng lẽ
còn cách nào khác hả?
Đại Yến đế cười lạnh một tiếng "Hình bộ
khám nghiệm tử thi thì biết được đêm đó thích khách sử dụng đao, chính
là loại đao chuyên dụng cho người tập võ. Nếu An Phú Quý thật sự là
thích khách, dạo gần đây hắn lại không có cơ hội nào để ra cung cả, vậy
đao này chắc chắn còn ở trong cung. Lần trước điều tra chỉ là lục soát
một chút thôi, các nơi khác đâu có điều tra đến?"
Trương Tử Nghi ảo não: "Là thuộc hạ thất trách."
"Ngươi đến đây, trẫm có chuyện muốn ngươi làm..."
--------------------------------------------
Đức Sang cung An Phú Quý kia nghe nói Tiền công công bị gán cho thân phận
hiềm nghi là thích khách mà bị nhốt vào trong địa lao thẩm vấn. Ngày thứ hai đã chết, ngay cả ngay cả Tiền công công bên người Thái Hậu cũng bị
như thế, lần này Đại Yến Đế đúng thật là nhẫn tâm. Vào thời điểm này, An Phú Quý liền đứng ngồi không yên, nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện được tóc bạc xen lẫn giữa đầu tóc đen kia của mình, hắn chẳng phải là người có hiềm nghi lớn nhất?! May mắn hắn giấu việc này hết sức kĩ
lưỡng, không có ai biết rõ về việc này, An Phú Quý liền thừa dịp không
ai chú ý, liền đến cánh rừng nhỏ kia mà nhổ hết tóc bạc, tảng đá lớn vốn đè nặng trong lòng mới chậm rãi buông xuống. An Phú Quý nghĩ mọi người
đang tập trung vào các nghi phạm, không chú tâm đến những điều khác,
càng đừng nói hằnla một tiểu công công vô danh, lại không biết rằng bọ
ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, Đại Yến Đế chính là chờ giờ khắc
này.
An
Phú Quý tự cho là an toàn, ngày ngày liền ở Đức Sang cung, cùng hai cung nữ Hồng Y và Bích Hà, hầu hạ Đức phi.
Đức phi cho hai cung nữ kia lui ra, trong điện chỉ còn lại hai người Đức phi và An Phú Quý.
"Ngươi theo bản cung đã lâu, cho dù cùng Hồng Y, Bích Hà là tri kỉ, cũng không được hé răng nửa lời. Nếu không bản cung với ngươi cũng không thể bảo
toàn tính mạng, hiểu được chứ?" Đức phi nói với An Phú Quý, trong mắt
lại loé lên tia ngoan độc.
"Nương nương yên tâm, ba năm trước đây đại nhân đã phái nô tài tiến cung bảo hộ nương nương, nô tài tự nhiên
toàn bộ đều nghe theo nương nương." An Phú Quý vội vàng xoay người cung
kính nói.
Nghe lời này, Đức phi cười hết sức đắc ý, chỉ đến cái
bàn bên cạnh, chứa vài ba cây trâm cài tóc hết sức xa xỉ: "Mấy cây trâm
này ngươi dùng cả đời cũng không hết, lần trước bản cung thưởng cho
ngươi mấy đĩnh vàng, chung quy vẫn không đủ, mấy cây trâm này ngươi cầm
lấy đi."
An Phú Quý vội vàng đáp, "Nô tài không dám." Tuy nói như thế, ánh mắt lâu lâu lại lơ đãng liếc mấy cây trâm kia.
Trong mắt Đức phi loé lên tia khinh thường sự hèn mọn, nhưng khoé miệng vẫn
mang cười. "Mặc dù bản cung rất tin việc này như thế nào cũng không tra
tới trên đầu ngươi, nhưng mấy thứ này ngươi tạm thu, chờ mọi chuyện trôi qua êm thấm rồi lại lấy ra dùng."
"Nô tài tạ ơn nương nương ban thưởng." An Phú Quý kích động nói, sau đó bỏ mấy cây trâm ấy vào tay áo.
Đang định lui ra, An Phú Quý bỗng nghe âm thanh cực nhỏ ở ngay cửa sổ, hắn
lập tức nhìn sang, liền thấy một hắc y nhân che mặt cầm đao phóng tới.
"A!!! An Phú Quý, An Phú Quý, ngươi nhanh nhanh bắt hắn lại. Thích khách này
muốn giết bản cung đó." Đức phi kinh hoảng thét lên đầy chói tai. Bởi
thích khách kia bộ dáng hung thần ác sát, lại nhìn chằm chằm vào nàng
ta. Cây đao trong tay giơ lên cao, ánh sáng phản chiếu lại thành một
đường trắng, doạ nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc.
Thấy hắc y
nhân kia chém liên tục về phía Đức phi, An Phú Quý liền cởi bỏ nghi ngờ, lập tức thi triển quyền cước, so chiêu với người nọ.
Hai người
so chiêu chỉ trong một thời gian ngắn. Hai mắt hắc y nhân loé lên tia
kinh ngạc, An Phú Quý quả nhiên thâm tàng bất lộ. Hai người thắng bại
bất phân, hắc y nhân liền bổ một chưởng thật mạnh vào vai An Phú Quý. An Phú Quý bị đau, hô lên một tiếng, lui về sau vài bước, trong mắt hiện
lên sát ý, liền lấy ra một cây trâm đâm tới hắc y nhân kia. Chưa kịp đâm tới, cửa lớn đã bị người bên ngoài đá văng ra.
"Ba ba ba..."
Tiếng vỗ tay vang lên. Đại Yến đế bước vào, lạnh lùng nhìn An Phú Quý
vẫn còn đang đấu với hắc y nhân kia, khen một câu: " Thật kinh ngạc,
không ngờ rằng một tiểu công công ở Đức Sang cung cũng có thể bất phân
thắng bại với thiếp thân thị vệ của trẫm."
Thấy người vừa nói ra
lời nói đó, sắc mặt An Phú Quý trở nên trắng bệch, hai chân mềm nhũn,
quỳ gối ngay lập tức. Đức phi vốn đang trốn ở dưới chiếc bàn cũng vội
vàng chui ra, lại không ngờ Đại Yến đế nói thế, hô hấp liền trở nên dồn
dập, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Hắc y nhân liền kéo tấm vải đang che mặt xuống, hắn chính là Trương Tử Nghi.
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài, nô tài chỉ là có chút võ nghệ nông cạn để phòng
thân mà thôi, tuyệt không có ý tứ mạo phạm Trương thị vệ, là do nô tài
không biết, không biết là Hoàng Thượng đang đùa nô tài." An Phú Quý ở
trên mặt đất, cánh tay run run, nhưng tròng mắt lại đảo liên tục, sau
lại nói vậy.
"À, thì ra là thế. Cẩu nô tài nhà ngươi nghĩ là trẫm có rất nhiều thời gian rảnh rỗi mà chơi đùa với ngươi sao?" Đại Yến đế
cười mà nói. "Ngươi còn muốn nói dối đến khi nào? Trương Tử Nghi, đem
chứng cứ ra đây."
Trương Tử Nghi đáp một tiếng, ra dấu với thị vệ canh cửa trước, lập tức có người đem đống tóc bạc kia trình lên. Thấy
dấu của Trương Tử Nghi, thị vệ kia liền cúi đầu đáp nhỏ: "Hôm qua thuộc
hạ thấy vị An công công của Đức Sang cung này đi vào cánh rừng nhỏ, sau
đó nhổ hết đám tóc bạc bên trong xuống."
Thần sắc An Phú Quý lập
tức biến đổi, hắn lại lập tức đáp: "Nô tài không muốn để người khác biết chính mình chưa già đã yếu, lại nghe được dạo gần đây Hoàng Thượng đang điều tra chuyện thích khách, nô tài lại có một đầu bạc, sợ Hoàng Thượng oan uổng nô tài, nên mới đem một đầu tóc bạc ấy nhổ xuống. Hoàng
Thượng, nô tài bị oan uổng, nô tài sao có thể là thích khách được."
Đại Yến đế bỗng trầm mặt xuống: "Cẩu nô tài, trẫm phải đưa ra chứng cứ hại
người thì ngươi mới thừa nhận phải không? Trương Tử Nghi, đem trường đao ngươi tìm được lên đây."
Nghe lời này, An Phú Quý lập tức ngẩng
đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch. Không, không có khả năng đó. Hắn rõ
ràng đã ném trường đao kia tới... Hắn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng,
Trương Tử Nghi đã dâng lên cái hộp đựng cây trường đao đó.
"Trương Tử Nghi, mở cái hộp đó ra! Trẫm vốn định từ từ xử lý, nhưng tên cẩu nô
tài này muốn chết, trẫm đây liền cho hắn tâm phục khẩu phục mà chết."
"Vâng" Trương Tử Nghi cao giọng đáp, một tay nhanh chóng mở ra cái hộp đó,
động tác như muốn mở hộp. Cùng lúc đó, An Phú Quý nhắm chặt mắt, xụi lơ
quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin, "Hoàng Thượng, cầu người tha mạng. Nô tài thừa nhận, là nô tài làm, cầu Hoàng Thượng tha mạng."
Vừa
nghe lời nói này, Đức phi liền xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô hồn. Thế
nhưng trong cái hộp kia lại trống rỗng, không chứa cây đao nào. An Phú
Quý bị choáng váng trong nháy mắt.