Edit: Du TầnBeta: Giang TầnSao không có
việc gì cả? Trong lòng An Phú Quý sớm đã kinh hãi không nói ra lời.
Chẳng lẽ căn bản Hoàng Thượng liên hợp với Trương thị vệ để lừa hắn? Nếu hắn chết cũng không thừa nhận có lẽ còn sống được, mà vừa rồi hắn vì
quá khẩn trương nên liền lọt vào bẫy!
"Hoàng Thượng, cẩu nô tài
kia giấu diếm thần thiếp làm ra chuyện thiên lý bất dung, thần thiếp
hoàn toàn không biết chuyện gì hết..." Đức phi dẫn đầu lên tiếng giải
thích, quỳ trên mặt đất nhìn qua Đại Yến Đế, vẻ mặt vô tội.
Đại
Yến Đế nhàn nhạt liếc mắt qua mặt mũi của nàng, ánh mắt rơi vào trên
người An Phú Quý, tiếng nói trầm trầm, khó nén cơn tức giận, "Chuyện cho tới bây giờ, cẩu nô tài ngươi còn muốn tiếp tục nguỵ biện?"
An
Phú Quý biết mình khó tránh khỏi tội chết, nhắm mắt thở một hơi, lúc mở
mắt con mắt đã một màn tĩnh mịch, khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài trúng mưu kế của Hoàng Thượng, nô tài không còn lời nào để nói.
Thích khách kia xác thực chính là nô tài."
"Đem ý đồ hành thích
của ngươi từng cái nói ra hết cho trẫm. Trương thị vệ, ngươi chấp bút
ghi chép lại." Đại Yến Đế lúc nói lời này, mặc dù nói với An Phú Quý,
nhưng khoé mắt lại quét qua thân thể khẽ run của Đức phi.
Đức phi không cẩn thận đụng phải ánh mắt của hắn, toàn thân run lên, vội nói:
"Hoàng Thượng, chuyện này xác thực thần thiếp không biết, thần thiếp nào biết tên cẩu nô tài kia lại dám giấu diếm thần thiếp làm ra chuyện ám
sát Nhị hoàng tử. Cầu xin Hoàng Thượng đừng tin lời nói một bên của
hắn..."
"An Phú Quý cái gì còn chưa nói, Đức phi ngươi tựa hồ lo
lắng quá nhiều rồi..." Đại Yến Đế mắt chằm chằm nhìn thẳng vào An Phú
Quý, tựa hồ cảm thấy liếc mắt nhìn Đức phi cũng là chuyện dư thừa.
An Phú Quý trầm mặc một lúc, lại không hề sợ hãi như lúc trước, quỳ nguyên tại chỗ, gằn từng chữ: "Chuyện này đúng là không liên quan tới Đức phi, nô tài thu được chỗ tốt từ người khác mới giấu diếm chủ tử đi Tích Ngọc cung ám sát Nhị hoàng tử. Hôm nay nô tài tự biết khó thoát khỏi cái
chết nên không cần thiết phải giấu diếm Hoàng Thượng."
Lời này
vừa nói ra, Đức phi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt loé lên, Đại Yến Đế thì
lạnh lùng nhếch môi, giọng nói mỉa mai, "Thật đúng là một cẩu nô tài
trung thành bảo vệ chủ tử, không chờ đợi liền giúp chủ tử nhà ngươi
thoát thân. Nếu không phải Đức phi sai sử ngươi ám sát Nhị hoàng tử, vậy là người nào?"
An Phú Quý cơ hồ không có chút do dự, hồi đáp:
"Là Đan Nguyệt cung Kỳ Quý phi nương nương, nàng ghen ghét Trường Nhạc
cung Hinh phi có thai. Sợ sau này Hinh phi sinh hạ hoàng tử thì Hoàng
Thượng ngài càng thêm sủng ái nên liền thu mua nô tài đi ám sát Nhị
hoàng tử, thuận tiện vu oan cho Hinh phi. Kể từ đó, một hòn đá hạ hai
con chim, diệt trừ luôn Nhị hoàng tử cùng hài tử trong bụng Hinh phi."
Đại Yến Đế nhướn mày, tựa hồ hơi hứng thú, "Lý Phúc Thăng, đi Đan Nguyệt
cung gọi Kỳ Quý phi tới đây, cho nàng nghe một chút lời khai của tên nô
tài kia."
"Vâng. Nô tài đi liền." Lý Phúc Thăng trong lúc khiếp
sợ lấy lại tinh thần, sau đó vội vàng đi Đan Nguyệt cung. Hắn thân là
Tổng quản đại nội thái giám, cũng không biết trong Đức Sang cung lại ẩn
dấu một cao thủ như vậy, đúng là thất trách.
Kỳ Quý phi bị Lý
Phúc Thăng gọi tới Đức Sang cung, trên mặt không quá mức ngạc nhiên,
trong lòng lại suy nghĩ, Hoàng Thượng gọi nàng tới Đức Sang cung làm gì?
Nhìn thấy tình hình ở chính điện Đức Sang cung, lại nghe An Phú Quý nói năng bậy bạ, Kỳ Quý phi không để ý tới dáng vẻ của mình, chỉ ngón tay tới
sóng mũi hắn, nổi giận nói: "Ngươi thực chất nói bậy! Bản cung ngay cả
ngươi là người phương nào ta cũng không biết, sao có thể hối lộ ngươi
làm việc này? Hoàng Thượng, đừng nghe lời cẩu nô tài vu hãm thần thiếp,
thần thiếp sao làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy được!" Kỳ Quý phi quay đầu nhìn Đại Yến Đế, trong lòng chỉ sợ hắn tin lời cẩu nô tài kia
mà hoài nghi nàng.
"Ái phi bớt giận, trẫm tự nhiên sẽ không tin lời nói một bên của cẩu nô tài kia." Đại Yến Đế thản nhiên nói.
"An Phú Quý, ngươi vừa rồi đối phó với Trương Tử Nghi, tại sao trong tay lại cầm cây trâm?" Đại Yến Đế ánh mắt sắc bén hỏi.
Cây trâm kia lúc An Phú Quý kinh hoảng đã làm rơi trên mặt đất, Lý Phúc
Thăng vội vàng nhìn một vòng, đi đến chỗ cây trâm khom lưng nhặt lên,
đưa tới trước mặt Đại Yến Đế.
Hai mắt Đức phi kinh ngạc, hai tay
nhịn không được khẽ run, tranh thủ hai tay đang run để sau lưng, tránh
để người khác phát hiện vẻ dị thường của mình.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, là trước kia Đức phi nương nương thưởng cho nô tài." An Phú Quý đáp.
"Hả, lúc trước tặng, ngươi sao lại mang theo bên người, hẳn sẽ tìm một chỗ
thu lại mới đúng. Còn nữa, ở trên cây trâm này còn vướng lại hai sợi tóc đen, rõ ràng cho thấy dùng qua không lâu rồi mới lấy xuống. An Phú Quý, tốt lắm, tên cẩu nô tài này! Chuyện cho tới giờ này ngươi còn dám lừa
gạt trẫm sao?" Nói xong lời cuối cùng, Đại Yến Đế khó nén khỏi cơn tức
giận, hướng tới hắn phẫn nộ quát.
"Hoàng Thượng, nô tài... Nô tài nói những câu đều... Thực..." An Phú Quý nói chuyện dần dần mất sức lực.
"Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, cẩu nô tài kia lại dám vu hãm cho thần thiếp, thật đáng chết mà!" Kỳ Quý phi chen vào một
câu, hung hăng trừng mắt với tên thái giám đang quỳ trên mặt đất.
Đại Yến Đế liếc nàng một cái, không nói tiếp, ánh mắt sắt bén nhìn An Phú
Quý, "Ngươi giết cung nữ rồi đem trường đao giấu ở nơi nào? Nếu nói
thật, trẫm còn có thể cân nhắc cho ngươi được toàn thây. Còn vẫn khăng
khăng một mực, cho dù có Thường Thịnh Thiên cũng không che chở được cả
nhà ngươi!"
Nghe được Đại Yến Đế nói câu sau cùng, lúc trước An
Phú Quý còn trấn định nay hoàn toàn mất hết sức lực, ngẩng đầu lên nhìn
hắn, cầu xin tha thứ: "Hoàng Thượng, nô tài nói, nô tài toàn bộ đều nói, cầu xin Hoàng Thượng buông tha cho cả nhà nô tài! An Phú Quý cuống quýt dập đầu cầu xin, sau đó đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói hết.
Lúc trước khi An Phú Quý tiến cung, một thân võ công cao cường, cũng đã
thành gia lập nghiệp, có thê nhi mẹ già. Một lần hộ tống bảo vật cho cố
chủ nhưng lại làm mất, bị cố chủ kia bẩm báo quan phủ, khiến cho chính
mình táng gia bại sản, bản thân An Phú Quý còn ăn hai năm cơm tù. Sau
khi ra tù, không gặp được thê nhi mẹ già, An Phú Quý hết sức nản lòng
thoái chí, vô tình gặp được Thường Thịnh Thiên, cũng chính là phụ thân
của Đức phi - bây giờ là Tướng quân thống lĩnh đại nội thị vệ.Tình cờ
con gái Thường Thịnh Thiên là Thường Mộng Khê tham gia tuyển tú tiến
cung, bên cạnh đang cần một nô tài giúp đỡ chủ tử, liền nghĩ tới cho An
Phú Quý tiến cung làm thái giám, sau đó an bài hắn bên người Đức phi.
Ngay từ đầu An Phú Quý đã đồng ý, hắn suy nghĩ hiện tại hắn đang cùng
đường mạt lộ, mà Thường Thịnh Thiên lại đưa ra điều kiện mê người là
giúp hắn tìm lại được thê nhi cùng mẹ già thất lạc.
An Phú Quý
thuận lợi thành người bên cạnh Đức phi. Sau đó không lâu Thường Thịnh
Thiên quả thật giữ đúng lời hứa, dẫn theo thê nhi đến thăm hắn, hắn
không khỏi mừng rỡ như điên. Từ đó về sau liền đối với Đức phi hay là
Thường Thịnh Thiên thề sẽ trung thành. An Phú Quý có bao nhiêu tiền tài
đều sai người xuất cung mang ra ngoài giao cho người vợ giữ, một nhà vài người cuộc sống trôi qua êm dịu coi như không tệ.
An Phú Quý bởi vì ân tình của Thường Thịnh Thiên nên Đức phi nói gì nghe nấy, chuyện
Đức phi đề xuất muốn ám sát Nhị hoàng tử rồi vu oan cho Hinh phi, hắn
chỉ do dự một lúc liền đáp ứng ngay, sau đó bắt đầu tinh tế bày kế
hoạch.
An Phú Quý vốn chỉ muốn ám sát Nhị hoàng tử, mà cung nữ
gác đêm kia lại kéo hắn không tha, hắn đến gần che miệng nàng, phòng
ngừa nàng kêu ra tiếng, không ngờ cung nữ kia lại hướng tới chỗ hiểm của hắn mà đá. Chứng kiến trong mắt
nàng vẻ khiếp sợ, An Phú Quý tự biết
chuyện mình là thái giám đã bị nàng phát hiện. Như vậy người này tuyệt
đối không giữ lại được! Một đao liền chém chết khiến hai mắt nàng trừng
trừng nằm trên vũng máu. Cho đến khi nữ nhân kia không còn hơi thở, hắn
lại đi ám sát Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử Minh Hiên khi đó lại trợn to đôi mắt
xem tất cả sự việc xảy ra trước mắt. Sau một khắc, tiếng thét chói tay từ trong miệng nó phát ra, An Phú Quý tự biết không ổn,
cũng không động thủ lần nữa, vội vã leo tường chạy ra khỏi Tích Ngọc
cung. Dựa theo kế hoạch lúc trước, hắn lẻn vào Trường Nhạc cung cách đó
không xa, đem bộ dạ hành y phục ở trên người cởi ra, giấu ở bên góc
tường Trường Nhạc cung. Mà lúc nãy hắn giết người bằng trường đao, sợ
người khác tra ra dấu vết để lại, liền trở lại bên ngoài Đức Sang cung
đem trường đao ném ở trong ao sen.
"Chuyện xảy ra là như thế, xin Hoàng Thượng khai ân, tha cho một già một trẻ trong nhà nô tài... Nô
tài dù có chết xuống địa ngục cũng không oán trách!" Tâm tình An Phú Quý thấp thỏm nói ra hết tất cả chi tiết, thời khắc này sắc mặt Đức phi
trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
"Đức phi, ngươi còn có
lời nào muốn nói? Trẫm đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại dám làm ra
chuyện thương tổn hoàng nhi của trẫm, tốt lắm!" Đại Yến Đế trừng mắt
nhìn nữ tử đang co quắp trên mặt đất. Bàn tay nắm chặt vang lên hai
tiếng "khanh khách".
"Hoàng Thượng thần thiếp biết sai rồi, thần
thiếp không nên nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm hồn, nghe theo lời hồng y
tiện nhân kia xui khiến, cầu xin Hoàng Thượng khai ân, bỏ qua cho thần
thiếp, thần thiếp không dám nữa..." Ngày thường Đức phi vô cùng tàn
nhẫn, thời khắc này lại như tượng gỗ đồng ngơ ngác nhìn chằm chằm Đại
Yến Đế, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ cầu tình. Mặc dù biết mình cầu xin
tha thứ cũng vô dụng, chỉ là theo bản năng bình thường mà lẩm bẩm nói
nhỏ.
Đại Yến Đế làm như không nghe thấy, lúc này trên mặt hàn khí vẫn không bớt, "Trương Tử Nghi, phái người đi ra ao sen bên ngoài Đức
Sang cung vớt vật chứng giết người lên, đem Đức phi cùng An Phú Quý giao cho Hình bộ, đưa việc này cho Hình bộ thượng thư dựa theo quốc pháp mà
xử lí."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Hoàng Thượng không cần
phải! Không cần phải a... Phụ thân cùng Thường gia bọn họ không liên
quan đến chuyện này, cầu xin Hoàng thượng buông tha cho phụ mẫu!" Đức
phi vội vàng cầu xin, theo như quốc pháp mà xử lí, tội sát hại hoàng tự
có liên quan đến cửu tộc, đó là tội rất lớn!
"Sớm biết hiện tại
tội gì lúc trước phải làm vậy?" Đại Yến Đế thản nhiên nói, không tiếp
tục ở lại Đức Sang cung liền rời đi. Sau lưng là Kỳ Quý phi vẫn thờ ơ
lạnh nhạt, đợi sau khi Đại Yến Đế xoay người đi mới hướng tới chỗ Đức
phi nhếch môi một cái, "Thường Mộng Khê, người không có đầu óc như ngươi sống tới bây giờ đã là may mắn." Quăng xuống một câu nói như vậy liền
theo sau lưng Đại Yến Đế rời đi.
Trên đường trở về Đan Nguyệt
cung, Kỳ Quý phi khẽ nhướn mi, Đức phi thật là ngực to mà không có não,
vô cùng không có khả năng ra làm việc này, chỉ là... Rốt cuộc là ai ở
phía sau làm ngư ông đắc lợi đây!
Thủ hạ của Trương Tử Nghi chính là một vài thị vệ được phái đi vớt trường đao An Phú Quý dùng để giết
người, những thị vệ khác thì áp giải Đức phi cùng An Phú Quý tới Hình
bộ.
"Buông bản cung ra, bản cung tự có tay có chân." Đức phi
trừng mắt tiến lên lấn áp thị vệ để trách mắng. Sau đó ngẩng đầu ưỡn
ngực đi ra ngoài Đức Sang cung, chỉ tiếc trong mắt không che giấu được
sự hối tiếc cùng sợ hãi, bước chân cũng có chút không yên.
Lúc
rời khỏi Đức Sang cung, trong lúc vô tình Đức phi thấy cung nữ mặc hồng y đang quỳ gối ở chính điện, đôi mắt bỗng trừng lớn, nổi điên xoay người
chạy tới chỗ hồng y nữ tử.
"Mau ngăn cản nàng lại!" Trương Tử Nghi thần sắc biến đổi, lạnh lùng nói.
Đức phi thoạt nhìn là cô gái nhu nhược nay lại điên cuồng đá đánh, trên mặt cung nữ kia tát hai bạt tay, sau đó mãnh liệt kéo tóc nàng ta, "Tiện
nhân, nếu không phải ngươi bày mưu tính kế, nói dối bản cung, bản cung
sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này! Bản cung muốn giết ngươi!"
Còn muốn tiếp tục nổi điên, hai thị vệ đã đem Đức phi kéo ra ngoài,
không để ý tới thân phận, trói buộc cánh tay nàng đi ra khỏi Đức Sang
cung. Trương Tử Nghi như có điều suy nghĩ, điềm đạm nhìn cung nữ đáng
thương kia một cái, bước chân nhanh chóng đi xa.
Ngày thứ hai,
hung thủ đứng ở sau màn ám sát Nhị hoàng tử là Đức phi truyền ra tới hậu cung, mọi người mắng Đức phi ngoan tâm thủ lạt, trừng phạt đúng tội. Mà tại Đức Sang cung một đám người bị liên luỵ tới, mỗi người lĩnh ba mươi đại bản, tất cả bị đưa tới hoán y cục giặt quần áo hoặc làm việc khổ
sai.
Hình bộ thượng thư dựa theo quốc pháp Đại Yến, thủ phạm Đức
phi cùng An Phú Quý bị chém đầu, trong phủ Đức phi Thường Mộng Khê mấy
trăm miệng ăn cũng đều xử phạt chém đầu!
Đại Yến Đế niệm tình
chung chăn gối đã lâu với Đức phi, mà Thường Thịnh Thiên đối với triều
đình cốmg hiến sức lực nhiều năm, chỉ phán quyết Đức phi cùng tất cả nam tử trong Thường phủ bị chém đầu, nữ tử thì biếm làm nô tỳ, trọn đời
không được thoát kiếp nô dịch, canh ba buổi trưa ba ngày sau chấp hành.
Nghe nói ngày hành hình đó, tất cả dân chúng vây xem không ngừng ném rau quả dập, trứng gà lên trên người Thường Thịnh Thiên, chửi bậy không ngừng,
phía bên Đức phi cũng không khá hơn chút nào, bị người xỉ nhổ nước
miếng, một thân chật vật.
Ngày đó, đất đầy máu tươi, cơ hồ máu
chảy thành sông, mọi người nhìn cảm thấy sảng khoái nhân tâm. Mà người
nhà An Phú Quý không lâu sau bị triều đình bắt lấy, phán quyết hình phạt treo cổ. Bởi vì Đại Yến Đế không muốn giữ lại làm gì cái tai hoạ
ngầm...
Trường Nhạc cung.
Diệp Linh Sương vừa rồi uống hết một chén thuốc dưỡng thai, miễn cưỡng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ánh
mắt nhìn theo chén không trên tay Vân Kiều. Trong thoáng chốc, chén
không biến thành một cái bình không, đó là bình tử độc dược mãn sứ!
Diệp Linh Sương lạnh lùng cười một tiếng, Thường Mộng Khê, tất cả đều do
ngươi gieo gió gặt bão! Lúc trước kia thật đúng là bình độc dược, ngươi
vì Hoa Lê Nguyệt mà tìm đến?