[1] Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh
Edit: Tiên Chiêu DungBeta: Trân Thục NghiChuyện Đại Yến Đế sủng hạnh Liễu Tài nhân vào sinh thần ngày hôm đó lan truyền rất nhanh trong hậu cung, ngoại trừ Kỳ Quý phi đối với mấy chuyện này
khá là để bụng, những phi tần khác phần lớn là giữ thái độ xem cuộc vui. Dù sao cũng chỉ là một tài tử, cho dù thỉnh thoảng được sủng hạnh một
hai lần thì có thể như thế nào. Ngược lại Kỳ Quý phi mỏi mắt chờ mong
Hoàng Thượng đến cung của mình, cuối cùng hi vọng này lại rơi vào khoảng không, nhưng trong mắt người khác vẫn chỉ là một tài tử nho nhỏ. Dựa
vào thông lệ của hậu cung, Đại Yến Đế nên đến Trung cung của Hoàng hậu,
chỉ là hiện nay còn chưa lập Hoàng hậu, mọi người đều cho rằng việc này
vốn đến lượt Kỳ Quý phi nàng ta, thế nhưng bỗng nhiên lại là kết quả như vậy. Cách làm này của Đại Yến Đế không khác gì tát cho Kỳ quý phi một
cái bạt tai mạnh mẽ.
Sáng sớm hôm sau, có vẻ như tinh thần Đại
Yến Đế vô cùng sảng khoái đi ra từ Hồng Lạc điện. Bởi vì thức dậy muộn,
khoảng cách Hồng Lạc điện này cũng khá xa nên Lý Phúc Thăng cố ý mang
theo triều phục. Đại Yến Đế rửa mặt, sau đó mặc áo bào, trực tiếp ngồi
trên kiệu rồng đến đại điện.
Lần này sau khi Đại Yến Đế đi, không bao lâu ban thưởng cũng được đưa tới. Từng món một tinh xảo, đồ trang
sức đeo tay tinh xảo và vải gấm đều là vật phẩm tốt thượng hạng. Không
chỉ như vậy, Liễu Tài nhân bỗng chốc từ Tòng lục phẩm Tài tử trở thành
Tòng tứ phẩm Tần, còn cho phong hào "Trân". Từ Tài tử đến Tần chỉ trong
thời gian một đêm, làm sao mọi người lại không để ý ghen tị.
"Trân bảo, cũng có ý quý trọng yêu mến, xem ra Hoàng Thượng đối với người mới vừa phong tần này rất là hài lòng". Ngạn Phi đưa tay vuốt ve đùa nghịch hai bồn cúc hình tháp đặt trên bệ cửa, tự lẩm bẩm, khóe miệng câu dẫn
ra một vẻ đầy suy tư và giọng cười mỉa mai.
"Nương nương, xem ra
Liễu Tài nhân này cũng không làm cho người thất vọng". Cung nữ Xuân Đào ở một bên nói tiếp, hỗ trợ đưa qua một cây kéo, Ngạn Phi liền dùng cây
kéo kia cắt tỉa một chút bồn cúc trên bệ cửa một lát.
"Bồn cúc
lại trở nên đẹp đẽ còn không phải là do kéo của bản cung hạ xuống cần
tròn thì tròn, nên vuông thì vuông. Bản cung dừng lại không chăm bón tỉa cành nữa, bản cung bỏ qua nó có lẽ cũng chỉ vì nó là một chậu cúc bình
thường mà thôi, hoa cúc trong hậu cung còn nhiều lắm". Ngạn Phi miễn
cưỡng cắt tỉa bồn cúc hình tháp trước mắt, đôi mắt ánh lên một tia tinh
quang. Thấy bồn cúc trước mắt tựa như được mình cắt tỉa không tệ, mới
hài lòng gật đầu.
"Nương nương nói rất đúng". Xuân Đào vội vàng đáp.
"Đúng rồi, bảo nha đầu Du nhi kia những ngày gần đây ít đến Phúc Thọ cung.
Mặc dù hôm qua Thái hậu chưa nói rõ, nhưng trên mặt kia hiện lên vẻ bực
mình rất rõ ràng. Tính tình Thái hậu này cũng thật là kì quái, Hoàng tôn nữ không làm nũng với bà, bà sẽ nói ầm ĩ, nói rằng hoàng tôn nữ này
không hiếu kính. Bây giờ thường tới thỉnh an thì bà lại ghét bỏ Hoàng
tôn nữ quá mức ồn ào. Thái hậu đúng là Thái hậu, nói cái gì thì chính là cái đó, nữ nhân trong hậu cung ai dám khiến bà không thoải mái". Nói
đến đây, đôi mắt của Ngạn Phi lóng lánh, khóe miệng khẽ mỉm cười nói.
Đối với nữ nhân hậu cung mà nói, Liễu Tài nhân trong một đêm trở thành Trân Tần được xem là một chuyện lớn, mà đồng thời trên triều cũng xảy ra một việc đại sự. Có tin tức báo lại, Quốc quân Minh Vũ quốc vì bạo bệnh mà
bỏ mình vào tối hôm qua, Thái tử đã ấn định ngày mai đăng cơ. Có điều
Thái tử Minh Vũ quốc mới gần tới mười lăm tuổi, vẫn còn là tiểu tử miệng còn hôi sữa, thời gian đầu sau khi đăng cơ đúng là thời điểm cục diện
chính trị không ổn định, lúc này không tấn công Minh Vũ quốc thì còn đợi đến khi nào.
"Hoàng Thượng, thần chủ trương tấn công Minh Vũ
quốc, không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại". Người lên tiếng chính là
người mà Đại Yến Đế mới bổ nhiệm chức Tướng quân thống lĩnh quân tiên
phong cánh phải cánh trái. Kể từ lúc Thường Thịnh Thiên tiếp nhận chức
vụ này trong tay, người này cẩn trọng, cũng tạo ra chút thành tích.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần không đồng ý chuyện này". Ôn Tể tướng bước ra khỏi hàng, phản bác.
"Mặc dù Minh Vũ quốc không bì kịp Đại Yến quốc ta, nhưng tự dưng khơi mào
chiến tranh hai nước, cũng không tiện nói rõ với bách tính nơi đó. Nước
có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền, Hoàng Thượng nên lưu ý
nhiều đến cảm nhận dân chúng mới phải. Mà chiến tranh lần trước Đại Yến
quốc ta cũng tổn thất không ít tướng sĩ. Hơn nữa chính là lúc trước Minh Vũ quốc chủ động khơi mào chiến tranh, tiếng oán than của dân chúng dậy đất, tâm đều hướng đến Đại Yến quốc ta. Nếu lần này làm mất lòng dân,
tổn hại ý nguyện của dân chúng, quả thực hiện tại không thể được... Thần khẩn cầu Hoàng Thượng nghĩ lại".
"Ôn Tể tướng, người làm chuyện
đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nếu Đại Yến quốc ta có thể thâu tóm Minh
Vũ quốc, ngoại trừ những nước nhỏ tầm thường xung quanh, coi như là
thống nhất thiên hạ, về sau dân chúng mới có thể trải qua những ngày tốt lành thật sự. Nếu Minh Vũ quốc kia đầy đủ lông cánh, giống như ba năm
trước đây vô cớ tấn công Đại Yến quốc ta, vậy chúng ta chính là bỏ lỡ
tiên cơ..."
Trong khoảng thời gian ngắn, trên triều đình văn võ
đại thần chia làm ba làn sóng. Một lớp đồng ý chính sách vỗ về của Ôn Tể tướng, một lớp đồng ý sách lược tấn công của Tướng quân thống lĩnh quân tiên phong cánh phải cánh trái, những người còn lại là ngậm miệng không nói, giữ vững trung lập.
Khóe miệng Đại Yến đế khẽ nhếch lên,
đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn thoáng qua Cổ Mặc Ngân vẫn trầm mặc
không nói: "Có phải Cổ ái khanh cũng không biết nói gì hơn, hay là trì
hoãn không muốn nói?"
Lúc này Cổ Mặc Ngân mới bước ra khỏi hàng,
nói với Đại Yến Đế: "Theo thần thấy, lời của Ôn Tể tướng và Lý Tiền
Phong đều có lý. Thần cho rằng, không bằng trước hết xem biểu hiện của
tân đế Minh Vũ quốc một chút. Nếu hắn ta chủ trương dĩ hòa vi quý [2],
như vậy sau khi đăng cơ mấy ngày nhất định sẽ có động thái. Nếu không
phải, đến lúc đó Hoàng Thượng ra quyết định cũng không muộn".
[2] Dĩ hòa vi quý: giữ được hòa khí thì hai bên mới còn mến nhau.
"Quả nhiên là Cổ ái khanh hiểu ý trẫm nhất". Đại Yến Đế khen một câu, lời
này ý tứ đã rõ ràng, trong điện hơi yên tĩnh trở lại. Ném xuống những
lời này, Đại Yến Đế thản nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Chuyện hôm nay
thương nghị đến đây, bãi triều".
"Bãi triều --". Sau khi giọng nói the thé của Lý Phúc Thăng vang lên thì hắn cũng xoay người đi theo Đại Yến đế đi xa.
"Cổ đại nhân không hổ là Cổ đại nhân, ngay cả tâm tư gì của Hoàng Thượng
cũng có thể đoán được rõ ràng tường tận". Ôn Tể tướng cười nói với Cổ
Mặc Ngân, chỉ là nụ cười kia lại tràn đầy hư tình giả ý.
Cổ Mặc
Ngân khẽ mỉm cười đáp lễ lại, hai người đường ai nấy đi rời khỏi. Hôm
nay hắn là Thái phó cao quý, là ân sư của Nhị hoàng tử, mọi người không
khỏi kính hắn ba phần. Lão thất phu [3] Ôn Dương Vinh này lại là con hồ
ly, thời khắc nào trong lòng luôn tìm kiếm sai lầm của hắn, tiện thể kéo hắn xuống từ địa vị trên cao.
[3] Lão thất phu: người không có học
Sau khi lâm triều lui ra, Cổ Mặc Ngân trực tiếp đến Thượng thư phòng, đợi
đầu bếp chuyên làm đồ ăn sáng, thì Nhị hoàng tử Tề Minh Hiên cũng vừa
đến đây. Cổ Mặc Ngân vạch ra mấy chỗ trong sách, để xuống dưới cho Tề
Minh Hiên học thuộc, mình mới không nhanh không chậm dùng xong đồ ăn
sáng, lấy một chén nước trà súc miệng. Ánh mắt đột nhiên dừng ở trên
tách trà kia kia chốc lát, con ngươi thâm thúy, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì. Trong lúc vô tình liếc mắt xuống ghi chép của Tề Minh Hiên,
thấy Nhị hoàng tử có chút không yên lòng, vẻ mặt Cổ Mặc Ngân không khỏi
trầm xuống.
"Sao gần đây luôn một bộ dạng bất bình, nếu liên tục như vậy sao có thể làm xong công khóa?". Cổ Mặc Ngân lạnh lùng nói.
Bàn tay nhỏ bé của Tề Minh Hiên cầm quyển sách trên tay, miệng nhỏ chu lên, trong mắt mờ mịt sương mù, lúng túng hỏi: "Thái phó, mấy ngày nay mẫu
phi liên tục ho khan không ngừng, có phải người giống như Hoa di vậy,
nói đi là đi hay không?".
Nghe lời này, vẻ mặt Cổ Mặc Ngân mới
thoáng nhu hòa một chút, nghe Nhị hoàng tử nói Hoa di, không khỏi nghi
ngờ nhướng mày: "Hoa di là ai?".
Tề Minh Hiên kinh sợ lỡ lời, thấp giọng nói: "Chính là mẫu hậu trước đây".
Nữ nhi của Hoa lão tướng quân Hoa Lê Nguyệt? Nghĩ đến đây, Cổ Mặc Ngân nháy mắt sững sờ, trong mắt đen tối không rõ.
"Thái phó, mẫu phi người có rời bỏ Minh Hiên không?". Tề Minh Hiên khẽ kéo kéo tay áo của hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Cổ Mặc Ngân không khỏi than nhẹ một tiếng, duỗi tay sờ đầu Tề Minh Hiên:
"Nhị hoàng tử, sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, cho dù
mẫu phi người không còn ở đây, vẫn còn người khác thương người, nói thí
dụ như phụ hoàng của người, còn có...Hinh Phi thường xuyên tới thăm
người".
Nghe được hai chữ Hinh Phi, Tề Minh Hiên lại càng mím mím môi, vẻ mặt ấm ức: "Hinh Phi có hài nhi của mình, về sau sẽ không
thương ta".
Cổ Mặc Ngân không khỏi sững sờ, hai mắt trầm xuống: "Là ai nói với người?".
"Là cung nữ Thanh Dung mới tới, sau khi Linh Ngọc đi, Thanh Dung liền tới". Tề Minh Hiên nói chi tiết.
"Mọi việc không thể tùy tiện tin người ngoài, Nhị hoàng tử, người nhớ kỹ,
người bên cạnh nhìn như có vẻ là đối tốt với người, không hẳn trong lòng hi vọng người được tốt đẹp, cũng là một trong những nội dung Thái phó
dạy người hôm nay".
"Minh Hiên nhớ kỹ".
Trường Nhạc cung.
Diệp Linh Sương đang nhàm chán đọc sách giết thời gian, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Nương nương, tiểu thái giám hầu hạ Tích Ngọc cung Tiểu Lâm Tử vội vã tới, nói là phụng chỉ Cúc Phi, thỉnh chủ tử người đến một chuyến, nhìn bộ dáng
kia, giống như là có chuyện gì gấp".
An Đức Tử tiến vào trong điện, bẩm
báo với Diệp Linh Sương. Có lẽ là do Tiểu Lâm Tử kia báo chuyện khẩn
cấp, ngữ điệu An Đức Tử báo lại cũng không khỏi gấp rút vài phần.
"Vừa hay bản cung đã lâu không có đến Tích Ngọc cung thăm Cúc Phi". Diệp
Linh Sương nói, khẽ thở dài một hơi. Một tiếng thở dài này làm cho nàng
đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, sau đó hầu như lập tức im bặt. Đột nhiên
hai mắt mở to, vội ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, Vân Kiều chờ một bên
lập tức tiến lên vịn tay: "Nương nương, người nên chậm rãi một chút".
"An Đức Tử, nhanh đi phân phó chuẩn bị kiệu. Vân Kiều, lập tức theo bản
cung đến Tích Ngọc cung một chuyến!" Âm thanh Diệp Linh Sương gấp rút,
trong mắt xuất hiện khủng hoảng chưa bao giờ có.
Vân Kiều không
rõ chuyện gì, thấy dáng vẻ Hinh Phi khẩn trương như vậy, đột nhiên trong đầu thoáng nảy ra một suy đoán, lập tức cũng giật mình kinh hãi.
Kiệu rất nhanh được chuẩn bị tốt, Diệp Linh Sương vội vàng ngồi lên: "Mau
một chút!" Tiểu Lâm Tử của Tích Ngọc cung chạy chậm theo đằng sau kiệu.
Bởi vì vốn cũng không xa lắm, lại ngồi kiệu nên đến Tích Ngọc cung rất
nhanh.
Diệp Linh Sương vừa đi vào trong vừa nổi giận nói với vài hạ nhân chờ bên cạnh: "Vì sao không gọi thái y đến?"
"Bẩm Hinh Phi nương nương, là chủ tử không cho gọi". Một tiểu cung nữ thấp giọng trả lời.
Diệp Linh Sương quét mắt qua một cái, cũng không nói thêm gì nữa, được Vân Kiều đỡ bước nhanh như băng vào nội điện.
Ánh sáng trong điện tựa hồ có chút âm u, Cúc Phi nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy đến cực điểm, chợt nhìn lại so với trước kia đã
già đi rất nhiều.
"Các ngươi đều lui xuống đi, bản cung có việc
nói riêng với Hinh Phi". Cúc Phi gắng gượng muốn ngồi dậy, Diệp Linh
Sương vội vàng đi tới đỡ nàng ấy.
Cung nữ thái giám trong điện tính cả Vân Kiều đều đồng loạt lui ra ngoài, chỉ còn hai người.
"Vì sao không gọi thái y đến xem một chút?". Diệp Linh Sương ngồi ở bên
giường, thấp giọng hỏi, giọng nói mang theo một tia trách cứ, cầm bàn
tay có vẻ lạnh buốt của nàng ấy vào trong tay mình, ngay cả lòng cũng
đều tựa hồ lạnh theo.
Cúc Phi không trả lời, ánh mắt khẽ dời
xuống, rơi vào bụng bầu đã có chút ít lộ ra của nàng, khóe miệng giương
nhẹ: "Ba tháng rồi nhỉ..."
Đầu tiên Diệp Linh Sương là sững sờ, lập tức khóe miệng cứng ngắc kéo ra một đường cong: "Đúng vậy... mỗi ngày đều dần lớn lên".
"Hinh Phi..." Đôi mắt Cúc Phi nửa khép, vẻ mặt mệt nhọc.
"Ta ở đây, người nói đi". Diệp Linh Sương nắm tay của nàng ấy thật chặt, vội vàng đáp, thanh âm trầm thấp, mềm mại ôn hòa.
"Nếu như... sau này hoàng nhi ngươi được làm Thái tử, xin nhất định phải đối xử thật tốt, thật tử tế với Minh Hiên, được không?"
"Cúc Phi, người suy nghĩ nhiều rồi, Minh Hiên thông minh được người ta yêu
thích như vậy, lại là trưởng hoàng tử, về sau..." Diệp Linh Sương còn
chưa nói xong, liền thấy Cúc Phi lắc đầu, vội vã che miệng lại ho hai
tiếng, tấm lụa kia được nàng ấy giấu kĩ trong lòng bàn tay, không để cho người khác nhìn kỹ, Diệp Linh Sương vẫn là thấy được một góc đỏ hồng.
"Hinh Phi, bản cung chỉ muốn Minh Hiên cả đời bình an, xin ngươi nhất định
đồng ý với bản cung!". Tay của nàng ấy đột nhiên cầm ngược lại tay của
Hinh Phi, giống như là dùng hết khí lực toàn thân mà nói lời này, sau
một khắc thì cũng mất hết sức lực.
Diệp Linh Sương vội vàng vỗ
phía sau lưng nàng ấy cho nàng ấy thuận khí, gật đầu liên tục, vội đáp:
"Ta đồng ý với người, chính là đồng ý ngươi... Đúng rồi, người cũng nhất định phải nhìn Minh Hiên lớn lên ngày từng ngày, hạnh phúc ngày qua
ngày. Người có nghe hay không, hả?".
Cúc Phi nghe xong lời này, bất đắc dĩ lại cười chua xót: "Chỉ sợ không còn kịp rồi, thân thể bản
cung, bản cung tự biết...". Dứt lời, dần dần ngước đôi mắt lên, vô thần
nhìn chằm chằm phương xa, cúi đầu tự lẩm bẩm: "Hiện tại ta mới phát
hiện, giống như theo lời Nguyệt Nhi, trong hậu cung này căn bản không
thể lưu luyến quá mức, ngoại trừ Minh Hiên, ta thực sự có thể không lo
lắng mà đi... Đúng là vào lúc này, ta còn hi vọng hắn có thể tới nhìn ta một lần cuối cùng, dù là chỉ là một ánh mắt... Ta quả nhiên là hết
thuốc chữa...". Nói đến đây, nàng vẫn ngây ngốc nở nụ cười.
Diệp Linh Sương nghe lời này, lập tức đứng dậy hét lớn một tiếng ra ngoài điện: "Lập tức gọi Hoàng Thượng đến, mau lên!"
"Đồ ngốc, muốn gặp thì tại sao lại không cho người đi gọi đến!". Diệp Linh Sương nhẹ nhàng khiển trách Cúc Phi một tiếng.
Cánh môi Cúc phi trắng bệch tựa hồ hòa làm một thể với sắc mặt, khẽ mấp máy
vài cái, mang vài phần cười khổ: "Cho dù gọi hắn tới thì có ý nghĩa gì
đâu? Trong nháy mắt đã qua hơn sáu năm... Thời gian trôi qua rất vui
vẻ... Hắn cũng không có thay đổi một tí nào, còn ta lại tiều tụy thêm
một chút, dần dần già đi...". Vừa nói, mí mắt kia dường như cũng càng
thêm nặng nề, nhắm lại một chút, cho đến híp lại thành một đường, xa vời mà nhìn khuôn mặt Hinh Phi. Hình ảnh khuôn mặt từ từ mơ hồ, cuối cùng
trong trí nhớ lại dần dần biến thành gương mặt quen thuộc kia.
"Nguyệt Nhi..." Nàng ấy chậm rãi đưa tay tìm kiếm, còn chưa chạm đến gương mặt
đó, cánh tay liền vô lực rũ xuống, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng
cũng dần dần khép lại. Hối hận sao? Có lẽ thế...
Phát hiện nhiệt
độ trong tay lạnh đi một chút, đột nhiên hai mắt Diệp Linh Sương mở to,
môi đỏ bỗng chốc trắng đi vài phần, run rẩy ngập ngừng, thở dốc hai cái, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, liên tục theo gương
mặt tuôn rơi xuống đất.
Hoa Lê Nguyệt từng nói cho Cúc Phi: không cần phải yêu Đế vương, bởi vì quan trọng nhất trong lòng đế vương mãi
mãi chỉ là dân chúng giang sơn, nữ nhân có cũng được mà không có cũng
không sao, vĩnh viễn chỉ là thứ làm nền. Cúc nhi, không được yêu hắn,
nếu không ngươi sẽ hối hận...
"Cúc nhi..." Diệp Linh Sương thì
thầm một tiếng, đưa tay xoa lên khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết
sắc nào của nàng ấy, không ngừng run rẩy.
"Hoàng Thượng giá lâm
--". Lý Phúc Thăng hô vang một tiếng, cửa đại điện vang lên tiếng bước
chân mà Diệp Linh Sương sớm đã quen thuộc nằm lòng.
"Xảy ra
chuyện gì?". Đại Yến Đế trầm giọng nói, bước nhanh đi tới, Diệp Linh
Sương vội lui ra một bên, cảm xúc trên mặt cũng nén lại vài phần.
"Hoàng Thượng, Cúc Phi tỷ tỷ đã đi..." Diệp Linh Sương thấp giọng nói, âm thanh khẽ run. Nữ nhân ngốc này là đi thật rồi...
Hiển nhiên là Đại Yến Đế giật mình ngay tại chỗ, cúi đầu đánh giá nữ tử trên giường giống như chỉ là bình yên chìm vào giấc ngủ, đưa tay dò xét hơi
thở của nàng ấy một chút, lập tức tay khựng lại ở nơi đó...
Hắn trầm mặc hồi lâu, trong điện tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.
"Sương nhi, nàng lui xuống trước đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình một chút..."
Qua thật lâu, hắn mới thản nhiên nói, âm thanh trầm thấp.
Diệp
Linh Sương khom người, lui ra, trước khi đi quay đầu lại nhìn hai người
một cái. Bởi vì đứng bên cạnh, nên vừa khéo nhìn trọn từng biểu hiện
trên mặt của hắn. Hắn nắm tay Cúc Phi, cúi đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt rất chuyên chú, không biết là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt tối xuống một
chút...
Đột nhiên Diệp Linh Sương rất muốn cười, yêu nam nhân này sáu năm, kết quả chỉ đổi đến sau khi chết nhìn chăm chú một cái... Bên
ngoài Tích Ngọc cung, cúc vàng nở rất tươi đẹp, đong đưa nhẹ nhàng trong gió thu, mà bầu trời đã mờ mịt một mảnh... Có lẽ là trời sắp mưa.