Ngay ngày thứ hai sau sinh thần của Đại Yến Đế, Tích Ngọc cung Cúc phi
hoăng[1]. Đại yến đế liền sai người cẩn thận hậu táng Cúc phi, tâm tình
tốt đẹp lúc trước chỉ trong nháy mắt đã hao đi phân nửa.
[1] Ý chỉ đã mất, sử dụng với ý kính trọng.
Sau khi thỉnh an thái hậu ở Phúc Thọ cung, chúng phi tần không ai dám nhiều lời linh tinh, chỉ biết cúi thấp đầu ra khỏi cửa cung. Trùng hợp thay
hôm nay cũng là ngày Liễu tài nhân thăng lên làm Trân tần, tự nhiên cũng là một trong đoàn những phi tần vừa thỉnh an.
"Liễu muội muội
quả thật mỹ miều như hoa, khó trách Hoàng Thượng lại yêu thương muội
muội như thế, từ phân vị tài tử đã nhảy vọt lên phân vị tần rồi." Quan
sung viện cười duyên đi đến bên cạnh Trân tần, cùng bước song song.
Trân tần sắc mặt khẽ biến đổi, cười trả lời: "Đa tạ Quan tỷ tỷ yêu mến,
nhưng Cúc phi chỉ vừa mới đi, tỷ tỷ dù sao cũng nên nói ít một chút
thôi, miễn cho người khác nhìn thấy tỷ tỷ cười tươi như vậy, thực không
ổn đi."
Nụ cười trên mặt Quan sung viện liền cứng đờ, liếc nhìn
xung quanh rồi mới ấp úng nói tiếp: "Vị Cúc phi này lúc nào không
chết,lại chết đúng mấy ngày Hoàng Thượng đang cao hứng, đây không phải
là có tư tâm muốn làm Hoàng Thượng và thái hậu cảm thấy ngột ngạt khó
chịu sao? Muội muội ngươi thật ra không thấy, sắc mặt thái hậu vừa rồi
xem chừng là khó coi đi."
"Cũng không trách được thái hậu,chỉ
trong nửa năm đã xảy ra không ít chuyện, cho dù Thái hậu đã tận tình xử
lý cũng khó tránh khỏi việc bắt đầu lo lắng." Trân tần liền hạ thấp
thanh âm.
Nghe lời này của Trân tần, Quan sung viện nhìn như vô
cùng quan tâm, liền ghé sát mặt vào, giọng nói trong nháy mắt đã bớt
phóng túng, đè thấp hơn rất nhiều, nói: "Nghe nói những người sau khi
chết nếu oán niệm quá lớn, hồn phách của người đó sẽ phiêu đãng qua lại
nhiều nơi. Bởi vì oán khí tiêu tán không được, nếu gặp một vài hồn phách khác sẽ kéo theo chôn cùng...Xem chừng hơn nửa năm nay đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu việc, không phải là hồn của những nữ nhân chết oan nơi hậu cung chứ." Nói đến đây, Quan sung viện tựa hồ như nghĩ đến điều gì,
thân thể đã bắt đầu run rẩy.
Trân tần nhíu nhíu mày, "Quan sung
viện lời nói nên cẩn thận, những chuyện quỷ ma như vậy sao có thể tin,
coi chừng bị những kẻ hữu tâm nghe thấy, miễn cho sau này lại rơi vào
bẫy."
Nói đến đây, hai người liền tự mình khẩn trương trở về
điện, giống như Quan sung viện từ Tiệp dư bị giáng xuống vị trí hiện
tại, mất đi tư cách ngồi xa niện[2], còn Trân tần lại thừa lúc hai cung
nô nâng xa niện của Diệp Linh Sương lên mà vội vội vàng vàng rời đi,
cảnh tượng này thật làm cho người khác sinh ra cảm giác phong thủy luôn
luân chuyển a.
[2]Là phương tiện dùng để di chuyển trong cung.
Gồm 2, 4 hay nhiều người hơn nữa khuân, gần giống chiếc kiệu ngày xưa ở
Việt Nam.
Diệp Linh Sương nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, vẻ mặt không chút thay đổi, hồi lâu sau khoé môi mới nhàn nhạt nhếch
lên, vẫn ngồi trong xe của mình, trong mắt chỉ còn lại vẻ trong trẻo
lạnh lùng. Cúc phi đích xác đã hoăng ngay tại ngày thứ hai sau sinh thần của Đại Yến Đế, chỉ là bằng với sự hiểu biết của nàng đối với Cúc phi,
nàng ấy thân thể khó chịu, đã sớm là đèn cạn dầu, chỉ là không muốn quấy rầy nhã hứng của Đại Yến Đế, nàng ấy mới có thể liên tục chống chọi cái thân thể tàn tạ của mình đến được ngày hôm nay, ngay cả chết cũng muốn
chết sau ngày sinh thần của hắn. Nữ nhân như vậy thật sự quá ngốc, còn
có ai so với nàng ngốc hơn nữa chứ?
Trở về Trường Nhạc cung, Diệp Linh Sương cảm thấy dạo gần đây nàng thập phần thích ngủ, lại nhớ tới
mấy ngày trước Đại yến đế đã đích thân đến đây nói với bản thân, liền
dứt khoát cởi áo ngoài, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc Đại yến
đến đến chính là thấy Hinh phi đang an nhiên ngủ, cẩn thận vén trường
bào, lẳng lặng ngồi bên mép giường mà đánh giá nàng.
Cảm giác
được bên môi có hơi thở nóng rực, lại ướt ươt mềm mềm, Diệp Linh Sương
liền mở bừng mắt, thấy ngay trước mắt chính là khuôn mặt phóng đại vạn
lần.
Thời điểm đôi mắt đen nhánh mở ra, tất cả trong đó đều là
tia cảnh giác cùng đề phòng, Đại yến đế kinh ngạc nhìn nàng, vừa rồi ánh mắt Hinh phi tựa như con báo đang săn mồi, vô cùng sắc bén, lại trong
nháy mắt đã biến mất, thật giống như chỉ là ảo giác của riêng hắn vậy.
Đại Yến đế vươn tay vuốt những lọn tóc mềm của nàng, ôn nhu nói: "Đừng
lo lắng, là trẫm..."
"Hoàng Thượng, sao người lại tới đây?" Diệp
Linh Sương vội vàng ngồi dậy, cười cười với hắn. So sánh trước sau, giữa đầu lông mày của Đại yến đế mơ hồ có tia mệt mỏi, dường như chưa nghỉ
ngơi tốt.
Hắn than nhẹ một tiếng, đột nhiên ôm Hinh phi trong
ngực, tựa như một hài tử đang bị thương, đầu tựa lên cổ nàng, hơi thở
nóng rực phun lên cổ nàng, ướt ướt một mảng.
"Sương nhi, trẫm đột nhiên cảm thấy thật cô độc...Cả hoàng cung dường như chỉ có một mình
trẫm, tất cả hỉ nộ ái ố của những người xung quanh chỉ phảng phất như vẻ mặt của những con hát phút chốc đã thay đổi, làm cho trẫm không phân rõ được vẻ mặt thật giả. Trước kia còn có Cúc phi tạo cho trẫm được cảm
giác chân thật, chỉ là trẫm không cho được thứ nàng cần, bây giờ Cúc phi đi rồi, cũng không trở về được nữa..."Hắn từng chữ từng chữ vô lực thì
thầm, ôm cánh tay của nàng thật chặt. "Tất cả những thị phi này đều do
một mình trẫm phán quyết, tất cả trọng trách đều một mình trẫm gánh vác, không người nào để ý đến nối chua xót của trẫm...Trẫm làm sao không
muốn sống cuộc sống như người bình thường đây..."
Diệp Linh Sương tựa như có chút sợ sệt, vươn tay vỗ về hắn, nhỏ nhẹ an ủi: "Hoàng
thượng, nếu người cảm thấy mệt mỏi, có thể nghỉ một chút, sẽ không ai ép buộc người. Hơn nữa còn có thần thiếp cùng người san sẻ, thần thiếp sẽ
mãi cùng người mà..."
Đại Yến Đế chậm rãi từ cổ nàng ngẩng đầu
lên, nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của nàng, rồi đưa tay ôm lấy mặt nàng,
cúi đầu in lên trán nàng một nụ hôn, sát bên tai nàng nói thì thầm: "Cảm ơn nàng, Sương nhi..."
Diệp Linh Sương cười khẽ một tiếng, "Thần thiếp là nữ nhân của Hoàng thượng, cần gì phải cảm ơn như vậy làm gì.
Hoàng thượng, thứ cho thần thiếp cả gan hỏi, từ lúc người đăng cơ đến
nay, liệu có việc gì làm cho Hoàng thượng khó xử, hoặc là nói, Hoàng
Thượng đã từng hối hận khi làm chuyện gì chưa?"Con mắt đen nhánh dõi
theo hắn, tựa như không để ý lắm, lại như mang theo vài phần nghiêm túc
chưa từng có.
Đại Yến Đế sâu kín nhìn nàng, vuốt ve hai má nàng mà cười, "Vì sao muốn hỏi trẫm điều này?"
"Thần thiếp chỉ là tùy tiện hỏi một chút, Hoàng thượng không muốn trả lời cũng không sao."
Đại Yến Đế chần chừ một chút, đôi mắt lóe lên, "Không có chuyện hối hận
nào. Chỉ là mỗi một việc trẫm làm cũng chỉ vì Đại yến quốc, trẫm không
thẹn với lương tâm."
Diệp Linh Sương hai mắt rủ xuống, nhưng chỉ
trong chốc lát đã lại nâng lên, hướng hắn cười nói: "Đã như vậy Hoàng
Thượng còn lo lắng điều gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm, Hoàng
Thượng liền làm theo chỉ dẫn của chính bản thân người. Trên đời này
chuyện phiền lòng vốn không nhiều, chẳng qua chỉ là những điều lo sợ vu
vơ mà thôi."
Đại Yến Đế đột nhiên nở nụ cười, "Nghe Sương nhi nói một câu, còn hơn đọc sách mười năm a."
"Đừng đừng, thần thiếp không dám. Hoàng thượng chớ giễu cợt thần thiếp." Diệp Linh Sương vội vàng cười lắc đầu.
Ung dung thở ra một hơi, ánh mắt Đại Yến đế đột nhiên khóa lại trên bờ môi
của nàng, khóe miệng giương lên, "Sương nhi nàng cần gì phải vội vàng
sinh hạ hoàng nhi của chúng ta, bây giờ tiểu tử này ở trong bụng nàng,
trẫm muốn chạm vào nàng cũng không được."
Nam nhân hay trêu hoa
ghẹo nguyệt này bỗng nhiên kề sát người vào, mặt Diệp Linh Sương chẳng
mấy chốc đã đỏ ửng thẹn thùng nói, "Hoàng Thượng nói cái gì vậy, còn
đang ban ngày mà... Thần thiếp xấu hổ a~."
"Ha ha ha... Nàng đừng thẹn thùng như thế, trong nội điện chỉ có trẫm và Sương nhi, dành chút
thời gian tâm tình cũng chẳng ai nghe."
"Hoàng Thượng
người...ưm..." Chưa nói hết câu, gương mặt tuấn tú của Đại Yến Đế nháy
mắt đã phóng đại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng hồng của nàng mà dằn
vặt, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua hàm răng đều tăm tắp của nàng, lại tham lam thăm dò thêm vào bên trong, hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi đinh
hương mềm mại đến tê dại, cho đến khi cánh môi sưng đỏ mới buông.
"Nếu không phải nàng đang mang thai, trẫm chắc chắn đã cùng nàng làm ít
chuyện, quản gì ban ngày hay ban đêm." Đại Yến Đế hôn từ mặt lướt đến
cánh tai xinh xinh, ôn nhu nói, lại mang theo vài phần trêu chọc.
""Hoàng Thượng cứ trêu thiếp." Diệp Linh Sương đưa tay đấm nhẹ vào ngực hắn, cười dỗi.
Đại Yến Đế liền túm lấy nắm tay đang hướng đến ngực hắn lần nữa, nằm trọn
trong lòng tay, cười cưng chiều: "Sương nhi yên tâm, những lời này trẫm
chỉ nói với mình nàng."
Diệp Linh Sương nghe thế chỉ biết cúi đầu để mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như có nét ngượng ngùng của thiếu nữ.
"Sương nhi, kỳ thật trẫm còn có chuyện hỏi nàng." Đại Yến Đế cất giọng nghiêm túc.
"Ừm? Hoàng Thượng cứ hỏi đi."
""Cúc phi vì sao trước khi đi chỉ gọi mình nàng đến cung, ngay cả trẫm cũng
chưa từng gọi?" Lúc nói những lời này, Đại Yến đế tựa hồ mang theo vài
phần mất mát, dường như hiểu ra điều gì nhưng lại không muốn thừa nhận.
Diệp Linh Sương chớp mắt, trả lời: "Thì ra Hoàng Thượng cũng biết chuyện Cúc phi thường phái người gọi thiếp đến, bất quá chỉ là tâm sự chút chuyện
của nữ nhân thôi, Hoàng thượng người không muốn biết đâu. Về phần Cúc
phi trước khi đi không muốn gặp Hoàng thượng, lời này là sai rồi. Nếu
không nghĩ đến Hoàng thượng, nàng sao lại phải đau khổ chống đỡ thân thể lụi tàn của mình đến khi qua sinh thần của Hoàng thượng chứ? Hoàng
thượng, nếu Cúc phi ra đi đúng ngày sinh thần của người, chỉ sợ cả đời
này người sẽ vô pháp quên đi nàng...Nhưng nàng không làm thế...Là do
nàng
quá yêu người..."
Đại Yến Đế khẽ nhíu mi, "Trẫm biết rõ, Cúc phi nàng...vẫn luôn là nữ nhân ngốc nghếch như thế. Như vậy, còn nàng?
Sương nhi, nàng thì sao?" Chợt xoay chuyển, hỏi Diệp Linh Sương.
Diệp Linh Sương ngẩn người, "Hoàng Thượng hỏi thiếp cái gì vậy?"
"Thôi, trẫm chưa hỏi gì cả..." Đại Yến Đế khẽ thở dài nói.
Diệp Linh Sương nhếch môi cười, "Hoàng thượng cứ yên tâm, thiếp sẽ không ngu ngốc như Cúc phi. Cho dù có một ngày Hoàng Thượng chán ghét thiếp đi
chăng nữa, thiếp chắc chắn vẫn sẽ sống thật tốt, so với ai khác đều tốt
hơn cả. Trong hậu cung hiểm trá này, trừ bản thân mình ra, sẽ không ai
đáng được quan tâm hơn nữa..."
Nghe những lời này, hai mắt Đại
Yến đế hơi trầm xuống, ôm sát thân hình nàng, thấp giọng khiển trách,
"Không được nói những lời mê sảng như thế, trẫm vĩnh viễn sẽ không chán
ghét nàng."
Diệp Linh SSương cười khúc khích, "Hoàng Thượng, vừa
rồi thiếp chỉ nói giỡn thôi. Nếu thật sự có một ngày người chán ghét
thiếp, thiếp nhất định sẽ hận người, càng yêu sẽ càng hận..." Hai chữ
"Hận ngươi" dường như còn chú ý nhấn mạnh, làm cho người nghe tựa hồ
thật sự cảm nhận được cái hận của nàng. Rõ ràng cười đến thập phần sáng
lạn, lại tạo cảm giác chẳng có lấy một tia ấm áp.
Đại Yến Đế cúi
đầu hung hăng hôn nàng, hôn đến mức nàng không thể nói được điều gì nữa. Diệp Linh Sương liền duỗi hai tay vòng qua cổ hắn, như cắn như xé trên
môi hắn, dần dần, mùi máu tươi cứ thế tản mát ra, càng lúc càng nồng
thêm. Đại Yến Đế hô hấp chẳng mấy chốc đã đục ngầu, nhanh chóng đứng
dậy. Cho dù là hôn đến ứa máu như thế, hắn vậy mà cũng từ từ có phản ứng trước nàng.
Nhẹ nhàng buông Diệp Linh Sương ra, cẩn thận dùng ngón tay cái lau đi tia máu đỏ thẫm trên môi nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Linh Sương khéo nghiêng đầu tránh đi tay của hắn, tự mình dùng lưỡi tinh tế liếm sạch đi vết máu ban nãy.
Vẻ mặt Đại Yến đế có chút ngây dại, chậm rãi vuốt ve những nơi Diệp Linh Sương cắn trên cánh môi.
"Hoàng thượng người đi mau đi, thiếp biết người có trăm công nghìn việc mà."
Diệp Linh Sương cười cười, ánh mắt thâm trầm trong chốc lát đã tan đi,
tất cả chỉ còn lại bộ dáng nhu thuận, khéo léo hiểu lòng người.
Thanh âm Đại Yến đế nhàn nhạt, từng bước từng bước rời khỏi nội điện, vẻ mặt lại vương tia hoảng hốt.
"Hoàng thượng, người cẩn thận một chút!" Ngoài điện bỗng vang lên tiếng kinh hô của Lý Phúc Thăng.
"Nương nương, người cùng Hoàng thượng nói chuyện gì vậy. Vừa rồi nô tỳ còn
thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Hoàng thượng, lúc ra ngưỡng cửa kém
chút nữa đã trượt chân rồi." Chờ Hoàng Thượng ra khỏi cửa điện, Vân Kiều lập tức đi đến, còn Thuý Hoan lại tủm tỉm cười hỏi.
Còn có thể
là cái gì nữa, bất quá chỉ là một cái hôn hút hồn mà thôi. Diệp Linh
Sương trong lòng cười lạnh thầm nhủ, lại nhàn nhạt nói với hai nha hoàn
của mình, "Không có gì, chỉ là Cúc phi vừa đi, tâm tình Hoàng thượng
không được tốt, nên mới không yên lòng mà thôi. Hôm nay cũng chưa có cảm giác buồn ngủ, Vân Kiều, ngươi đi pha cho bản cung một tách trà đi. Còn Bội Hoàn, ngươi đến phòng bếp làm cho bổn cung một ít điểm tâm, bổn
cung có chút đói rồi."
Nghe vậy, Thuý Hoàn mới ngỡ ra đã hiểu sai ý nương nương, liền nhanh chóng thu liễm ý cười, lẳng lặng đứng một bên.
Khó có khi chủ tử nhà nàng thèm ăn, Bội Hoàn liền vui vẻ, lấp tức chạy đến
phòng bếp nhỏ nhỏ phía sau, Vân Kiều cũng nhanh chân đi pha trà. Thấy
chỉ bản thân mình nhàn rỗi, Thuý Hoàn cơ trí nói: "Nương nương, vậy nô
tỳ đi thu thập lại giường chiếu đây."
Đại Yến Đế hoảng hốt trở về Thương Loan Điện, Lý Phúc Thăng thấy vậy chỉ biết một đường theo sát,
từng hồi trống lòng lại đập thình thịch. Hoàng Thượng như này là thế nào vậy, tuy Cúc phi đã chết, Hoàng Thượng ít nhiều sẽ có chút khổ sở,
nhưng cũng chưa đến mức dọc đường đi cứ như người mất hồn như vậy chứ.
Hinh phi rốt cuộc đã nói gì với Hoàng thượng rồi?
"Lý Phúc Thăng, ngươi đi Thái Y Viện một chuyến, gọi Tiết Thái y đến đây, nhớ kỹ,
chuyện này phải tiến hành âm thầm, nếu người khác có hỏi, cứ nói trẫm có việc cần phiền đến hắn." Đại Yến Đế nửa nằm trên ghế, thân thể cường
tráng liền nghiêng về phía trước, phân phó với Lý Phúc Thăng.
"Hoàng thượng, thân thể của người đúng thật có việc gì sao?" Lý Phúc Thăng vội hỏi.
Đại Yến Đế suy nghĩ một chút, rồi nhàn nhạt ừ một tiếng, không khỏi duỗi tay chạm vào vị trí nơi trái tim đang đập mạnh mẽ.
Lý Phúc Thăng kinh hãi, "Nô tài đi ngay!" Dứt lời liền vội vàng chạy ra khỏi Thương Loan Điện.
Khi Tiết Thái y thấy thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng tự mình đến
thỉnh, biết rõ tình huống đặc biệt, vội vàng mang theo hòm thuốc rồi cứ
thế mà bước đi. Chỉ nháy mắt đã đến Thương Loan Điện, lại thấy Lý Phúc
Thăng mang mình đi đường vòng, Tiết thái y trong lòng có chút hoảng hốt, nếu không phải Hoàng thượng bị bệnh nặng, làm sao lại không muốn cho
người khác phát hiện đây? Nghĩ vậy, Tiết thái y chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đến nơi, Đại Yến Đế cho Lý Phúc Thăng
lui xuống, trong điện chỉ còn lại hắn và Tiết thái y, Đại Yến Đế vẻ mặt
nghiêm nghị, "Tiết thái y, ngươi lại đây bắt mạch cho trẫm, có phải hay
không trẫm mắc tâm tật[3]"
(3) Bây giờ gọi là bệnh tim
Tiết Thái y hai mắt mở to, "Thần tuân chỉ!" Không dám lười biếng chút nào,
Tiết Thái y lập tức tiến lên bắt mạch. Bắt mạch hồi lâu, xác định không
còn gì sai sót nữa, Tiết thái y mới dần hạ quyết tâm nói, "Hoàng thượng
yên tâm, thân thể người vô cùng tốt, trẻ tuổi lực tráng, một chút ít vấn đề cũng không có."
Đại Yến đế nghe vậy dường như có chút không
tin tưởng, cất giọng, "Không thể nào, ngươi bắt mạch lại đi, vừa rồi
trẫm chợt thấy tim đập rộn lên, thậm chí còn có một khắc không thở nổi."
Tiết thái y kinh ngạc há to miệng, thấy sắc mặt Hoàng thượng thật sự đỏ, lại như bị nghẹn cái gì trong cổ họng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trong lòng Tiết thái y mơ hồ đã có kết luận, lại cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi, suy nghĩ một chút mới trả lời, "Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể
người xác thực không có vấn đề gì. Chỉ là thần xem ra, Hoàng thượng vừa
rồi có khả năng đã làm chuyện gì...quá mức kích động, làm cho tim hô hấp không đều. Bây giờ Hoàng thượng đã hô hấp bình thường trở lại thì không còn việc gì đáng ngại nữa." Tiết thái y cảm thấy giải thích của mình đã đủ hàm súc, cũng không biết vị trước mắt đã hiểu ra chưa. Hắn mặc dù đã già, nhưng cũng coi là người từng trải, tim đập rộn lên, mặt đỏ thở
không nổi, đây rõ ràng là phản ứng của việc động tình.
Đại Yến đế nhất thời im lặng, thất thần hồi lâu mới nói: "Vậy không phải mắc tâm
tật là tốt rồi. Thôi, ngươi lui xuống trước đi, nếu người ngoài có hỏi,
ngươi cứ nói trẫm hỏi ngươi những chuyện khác."
"Thần cáo lui."
Tiết thái y hành lễ rồi rời đi. Mà Đại Yến Đế ánh mắt dường như lại
phiêng đãng nhìn khoảng hư không xa xa, sáng tối lạ kỳ.