Edit: Trân Thục Nghi, Huyền Sung NghiBeta: Hy Thục DungSau khi lăn qua lăn lại trong nội điện một phen, Diệp Linh Sương mệt mỏi
nên đã ngủ, còn một mình Đại Yến đế nắm chặt eo của nàng nhanh chóng lên xuống mấy cái, mới hài lòng thỏa mãn ôm nàng nằm xuống. Nghỉ ngơi một
chút, lại gọi Lý Phúc Thăng mang nước nóng đến. Mấy tên tiểu thái giám
cơ hồ vừa để bồn tắm xuống liền vội vã lui ra ngoài, không dám dừng lại
nửa khắc, chỉ sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.
Đại Yến Đế nhìn
thấy nữ tử trên giường ngủ ngon như vậy thì không đành lòng đánh thức
nàng, chỉ ôm thân thế của nàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay lại giường.
"Sương nhi..." Đại Yến Đế đặt nàng lại trên giường, còn mình vừa ôm nàng nằm
xuống, quan sát thân thể trong suốt óng ánh và bộ ngực cao vút, không
khỏi mấp máy miệng, vội kề sát tai nàng ôn nhu gọi.
Diệp Linh Sương ừ một tiếng, xoay người lại đưa lưng về phía hắn.
Đại Yến Đế cảm giác có chút thất bại, nhưng không từ bỏ ý định lại thấp
giọng kêu vài tiếng, bàn tay ở trên eo nàng vuốt vài cái, sau đó ấn vài
nụ hôn ướt át xuống bờ vai lõa lồ thơm ngát của nàng.
"Đừng làm loạn." Diệp Linh Sương ghét bỏ dùng cùi chỏ chống đỡ bàn tay của hắn, vặn vẹo uốn éo thân thể tránh né nụ hôn của hắn.
"Sương nhi, năm nay sinh thần của nàng trẫm chuẩn bị không tốt, năm sau bù đắp thêm được không?" Đại Yến Đế ôm cả người nàng vào trong ngực, nói nhỏ.
Sinh thần của nàng hắn vốn để ý rất sớm, nhưng không may lúc đó lại vừa
gặp chuyện quan trọng nhất là Minh Vũ quốc quy thuận. Đại Yến Đế không
thể phân tâm được, mặc dù lúc ấy Lý Phúc Thăng có nhắc nhở một chút, hắn cũng chỉ đành để cho Kỳ quý phi an bài làm hai bàn tiệc rượu. Hơn nữa
lúc đó Hinh phi còn mang thai, hành động cũng bất tiện, đối với lần sinh thần đó cũng không để tâm, hôm nay nghĩ lại đã cảm thấy mình thiệt thòi nàng.
Nghe nói lời này, Diệp Linh Sương chậm rãi mở mắt, quay
đầu nhìn hắn, "Sinh thần của thần thiếp? Không phải lúc ấy chuẩn bị hai
bàn tiệc rượu sao, rất tốt mà."
"Đúng vậy, nhưng lúc ấy trẫm không có ở bên nàng."
"Thần thiếp biết rõ lúc ấy Hoàng Thượng đang bận rộn chính sự, đương nhiên sẽ không trách Hoàng Thượng. Hơn nữa, lễ đầy tháng của Thụy nhi được làm
vô cùng náo nhiệt, coi như là bù trở lại." Lúc nàng nói lời này đã quay
đầu lại, mái tóc che phủ một nửa gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt kia đen
nhánh như bầu trời đêm, bên trong hàm chứa quá nhiều cảm xúc
Đại
Yến Đế cảm động, ôm sát nàng nói: "Sương nhi đúng là giải ngữ hoa của
trẫm [1], cho dù hậu cung có nhiều nữ nhân cũng không bằng một mình
nàng".
[1] Giải ngữ hoa: chỉ người con gái xinh đẹp, ôn nhu biết lắng nghe, thấu hiểu lòng người.
Khóe miệng Diệp Linh Sương nở một nụ cười như có như không, im lặng hồi lâu, giọng điệu êm ái nói: "Không còn sớm, Hoàng Thượng sớm đi ngủ đi."
"Ừ... ngủ đi..."
Một lát sau, hô hấp sau lưng dần trở nên đều đặn, nhưng mà, Diệp Linh Sương lại ngủ không được, liên tục trợn tròn mắt hồi lâu mới mệt mỏi nhắm mắt lại.
---
Phúc Thọ cung.
"Quả nhiên bị ai gia đoán
trúng, Hoàng Thượng đối với Hinh phi thật đúng là luôn luôn nhớ không
quên, thân thể nàng ta mới tốt một chút liền không chờ được sủng hạnh
nàng ta. Tốt, ai gia chờ xem, hắn có thể thâm tình nhiều hơn bảo nhiêu
so với phụ hoàng của hắn." Thái Hậu nói xong mặt không chút thay đổi.
Gần một tháng qua, Đại Yến Đế giống như là mất tiết chế, trong một tháng
dùng gần nửa thời gian nghỉ ở Trường Nhạc cung của Hinh phi, rất nhiều
nữ nhân trong hậu cung ngay cả mặt của hắn cũng không có cơ hội nhìn
thấy. Những ngày gần đây phi tần đi thỉnh an khó tránh khỏi có người ám
chỉ việc này, mặc dù bà là Thái Hậu nhưng quan hệ với Đại Yến Đế lại
không tốt lắm, cũng không cần phải xen vào việc của người khác. Mà Hinh
phi cũng không phải không sinh được con trai, chiếm lấy Hoàng Thượng có
vài ngày cũng chẳng sao.
"Ý tứ của Thái Hậu là, tùy ý Hoàng
Thượng?" Lạc Mai nói. Nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu: Thái Hậu không làm bất kỳ điều gì rất không giống tác phong làm việc từ trước đến giờ
của Thái Hậu.
Thái Hậu vuốt vuốt mi tâm, "Dù sao cũng chỉ là một
nữ nhân, ai gia không muốn vì một người ngoài không liên quan lại đả
động đến tình cảm mẹ con của ai gia và Hoàng đế. Không phải là sắp đến
kỳ tuyển tú sao? Trong thiên hạ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp như hoa
lại có tính tình ôn nhu nhàn thục, chẳng lẽ người nghĩ cả đời Hoàng Đế
chỉ sung ái một mình Hinh Phi thôi sao? Cho dù Hoàng Đế thực sự thích
Hinh Phi thì sao, tính tình của hắn cương quyết lại có chút phóng khoáng không kiềm chế được, một nữ nhân không thể chế trụ được hắn. Lúc trước
Tiên Hoàng rất sủng ái Liên Phi, còn kém sủng ái nàng ta lên tận trời,
nhưng sau đó thì sao, không phải cũng ném nàng ta vào lãnh cung rồi lại
bắt đầu sủng hạnh những phi tần khác sao." Thái Hậu cười lạnh một tiếng, đôi mắt thêm vài phần âm trầm. Đột nhiên, cái trán nhíu chặt, từ từ
thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Thái Hậu, bệnh cũ của ngài lại tái phát sao? Để nô tỳ xoa bóp cho ngài". Lạc Mai cuống quýt nói, đi tới
vài bước, hai tay quen thuộc đặt lên trán Thái Hậu nhẹ nhàng vuốt ve,
hồi lâu, cơn nhức đầu của Thái Hậu mới dần giảm bớt.
Thái Hậu thở hổn hển mấy hơi, gạt tay Lạc Mai đang xoa bóp ra: "Con tiện nhân Liên
phi. Hàng năm vào mấy ngày này đều đến hành hạ ai gia, nhìn thấy ai gia
sống tốt thì trong lòng nàng ta không thoải mái!"
Thái Hậu lễ
Phật đã nhiều năm nên tính tình trở lên đạm bạc hiền lành hơn nhiều,
nhưng mỗi lần nhắc đến Liên phi thì lại không chịu nổi mà mở miệng nói
những từ khó nghe. Trong lòng Lạc Mai sinh ra chút thương cảm. Nữ nhân
trước mắt nàng bây giờ là nữ nhân tôn quý nhất Đại Yến, nhưng không ai
biết năm xưa Thái Hậu đã chịu đau khổ nhiều như thế nào.
"Lạc
Mai, ngươi nói xem, có phải âm hồn của tiện nhân kia không tiêu tan hay
không? Nên mới lôi kéo nguyên một đám phi tần chôn cùng nàng ta? Nếu
không thì tại sao chưa đến hai năm mà trong hậu cung lại xảy ra nhiều
đại sự như vậy, còn chết rất nhiều phi tần." Trong mắt Thái Hậu hiện lên vẻ bán tín bán nghi, mơ hồ có mấy phần bất an.
"Thái Hậu chớ có
nghe lời của những kẻ lắm mồm kia, trong hậu cung vốn là lục đục tranh
đấu với nhau, Thái Hậu cùng nô tỳ đều là người từng trải, có một hai
người chết cũng là chuyện bình thường, làm sao lại có quỷ hồn tác quái
được. Thái Hậu đã nhiều năm lễ phật sớm đã được phật quang bảo hộ, cho
dù thật sự có quỷ hồn cũng sẽ không làm hại được ngài." Nói đến đây, Lạc Mai đỡ Thái Hậu nằm trên giường, nhờ giọng hỏi: "Đợi lát nữa nô tỳ mời
thái y đến xem một chút cho Thái Hậu có được không?"
Thái Hậu
khoát khoát tay: "Không cần, chỉ là nhiều năm bệnh cũ mà thôi. Ngươi đi
Ngự Dược phòng lấy một ít dược, sắc lên uống một chút là được".
Lạc Mai phúc thân lui ra ngoài, nhưng chưa đi đến cửa thì nhìn thấy một
tiểu thái giám đứng chờ sẵn ở cửa. Lạc Mai nhìn thấy thái giám kia, bước nhanh đến gần hỏi "Chuyện gì?" Sợ làm phiền đến Thái Hậu đang nghỉ ngơi nên nàng cố gắng dùng thanh âm nhỏ nhất.
Tiểu thái giám này
chính là người của Phúc Thọ cung đảm nhiệm việc thu thập thông tin hằng
ngày, hôm nay đến vào lúc này nhất định là xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Thái giám kề sát vào tai Lạc Mai nói nhỏ
vài câu, sắc mặt Lạc Mai càng
ngày càng trầm xuống.
"Lạc Mai, đã xảy ra chuyện gì?" Trong phòng đột nhiên truyền đến câu hỏi của Thái Hậu.
Không nghĩ đến Thái Hậu lại chú ý đến động tĩnh của bên này, Lạc Mai đành
phải bỏ qua ý định giấu diếm chuyện này với Thái Hậu, dù sao nơi xảy ra
chuyện cũng có chút...Lạc Mai trong lòng thở dài, quay ngược trở lại,
nhẹ giọng bẩm báo: "Bẩm Thái Hậu, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chết một tiểu cung nữ của Thượng Y cục mà thôi".
Hai mắt
Thái Hậu vốn đang khép hờ giờ mở ra hoàn toàn, bên trong có ánh sáng lạ, khẽ nhíu mày ngồi dậy: "Lạc Mai ngươi đã ở bên cạnh ai gia nhiều năm,
tính tình ai gia như thế nào ngươi là người rõ nhất, không cần ở trước
mặt ai gia cố gắng dấu giếm chuyện gì, ai gia muốn nghe, nói!".
Dù đã đi theo Thái Hậu nhiều năm, khí thế kinh người của Thái Hậu vẫn làm
Lạc Mai hoảng sợ lập tức quỳ xuống, vội nói: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ
không nên giấu giếm ngài. Hồi Thái Hậu, đúng là có một tiểu cung nữ ở
Thượng Y cục chết đuối, sáng nay thị về phát hiện trong hồ có quần áo
nổi lên, sau khi bớt lên mới phát hiện là một người chết, nhìn xác chết
chắc là tối hôm qua rơi xuống nước nên ngạt thở. Sau đó có ma ma ở
Thượng Y cục báo thiếu người, sau khi điều tra đối chiếu thân phận thì
phát hiện ra cung nữ đó tên Hồng Y, hình như là cung nữ Hồng Y từng là
thiếp thân cung nữ của Đức Phi."
"Chỉ có như vậy?"Thái Hậu nhìn chằm chằm Lạc Mai, hỏi.
Lạc Mai dừng một chút, sau đó gật đầu.
" Nếu chỉ là như thế thì có cái gì cần giấu giếm. Không phải chỉ là thiếu một hạ đẳng cung nữ thôi sao." Thái Hậu thản nhiên nói, giống như không hề quan tâm chuyện này.
"Thái Hậu, nếu không có việc khác thì nô tỳ trước đi Ngự Dược phòng lấy thuốc cho ngài". Lạc Mai cẩn thận dò
hỏi. Thấy Thái Hậu khẽ gật đầu, Lạc Mai mới thở ra một hơi, từ từ lui về phía sau.
Không ngờ vừa lui được nữa đường, Thái Hậu đột nhiên
mở mắt "Đứng lại", Thái Hậu vừa mới nằm xuống lại lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lạc Mai, từ từ nói: "Ai gia hỏi ngươi, cung nữ kia chết ở nơi nào?" Hồ gần Thượng Y cục không phải là...
Lạc Mai biết rõ không thể gạt được nữa, đành phải cắn răng nói chỉ tiết: "Là hồ sen ở bên ngoài Thúy Hà điện..."
Vừa dứt lời, thần sắc Thái Hậu biến đổi, trong giây lát bệnh nhức đầu lại
tái phát, đau muốn vỡ đầu, Thái Hậu hai tay ôm chặt lấy đầu rên rỉ thành tiếng.
Lạc Mai kinh hãi, vội vàng tiến đến gần đỡ lấy Thái Hậu
"Thái Hậu, ngài làm sao vậy? Người đâu, người đâu. Nhanh đi gọi Tiết
thái y đến đây".
---
Chính điện Trường Nhạc cung.
"Thật sự là xúi quẩy, cũng nữ kia muốn chết lại chạy đến chết trong hồ sen
bên ngoài Thúy Hà điện, sau này nương nương đến nhìn Thúy Hà điện thì
tâm trạng cũng không vui". Bối Hoàn thấp giọng oán trách.
"Thôi,
tóm lại vẫn là một mạng người, người dù sao cũng đã chết, không nên ở
sau lưng khua môi múa mép". Diệp Linh Sương thở dài nói.
Bội Hoàn lè lưỡi một cái, cũng không nói gì thêm.
"Các ngươi lui xuống hết đi, Vân Kiều ở lại, bản cung có việc hỏi ngươi".
Thúy Hoàn cùng Bội Hoàn cùng lui ra ngoài, chỉ còn lại Vân Kiều. Trước khi
ra đến cửa, Thúy Hoàn tò mò quay lại nhìn vào bên trong, thấy Hinh phi
nhìn sang lập tức thư hồi ánh mắt.
"Ngươi chắc chắn trong vòng
hơn nửa năm nay cung nữ Hồng Y và Xuân Đào của Thần Hi cung có qua lại
với nhau?"Diệp Linh Sương hỏi thẳng.
Vân Kiều nghiêm mặt nói: "Từ lúc nương nương lệnh cho nô tỳ để ý Hồng Y, nô tỳ liền nhờ một tỷ muội
trong Thượng Y cục nhìn chằm chằm nàng ta. Sau khi Đức phi có chuyện,
những người hầu hạ Đức phi đều bị điều đi đến Thượng Cung cục hoặc là
Thượng Y cục. Hồng Y thì bị điều đến Thượng Y cục, ở nơi đó âm thầm tiếp xúc với Xuân Đào của Thần Hi cung, nhưng tổng cộng chỉ có ba lần".
"Vân Kiều, trước tiên không được để cho người khác biết chuyện này. Ngươi có hiểu rõ ý tứ của bản cung?" Diệp Linh Sương thản nhiên nói.
"Nô
tỳ hiểu rõ". Vân Kiều cúi thấp đầu đáp, lui xuống, trong lòng lại không
biết Hinh phi đang suy tính điều gì. Nếu đem việc này báo cho Hoàng
Thượng, Ngạn phi chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa, không chừng ý đồ ám
sát Nhị hoàng tử của Đức phi lúc trước Ngạn phi cũng có tham gia.
Đợi Vân Kiều đi rồi, Diệp Linh Sương đầu hơi ngửa ra phía sau, nằm ở trên
giường, thở dài một hơi. Thì thầm nói: "Ngạn phi, động tác của ngươi
cũng thật là nhanh, hy vọng ngươi thông minh, tốt nhất không nên tính kế bản cung, nếu không thì..." phía sau bị tiếng bước chân dồn dập ở ngoài điện cắt dứt.
"Nương nương, nô tài có việc bẩm báo". Là âm thanh của An Đức Tử.
"Vào đi". Diệp Linh Sương thoáng ngồi thẳng dậy, nhìn theo hướng người đến.
"Nương nương, Phúc Thọ cung truyền đến tin tức nói Thái Hậu bệnh nặng". An Đức Tử vừa đứng vững, lập tức bẩm báo.
Diệp Linh Sương lười nhác thả xuống cánh tay vừa thu lại, chậm rãi quay đầu
nhìn hắn, trên mặt ngạc nhiên: "Thái Hậu bệnh nặng? Xảy ra lúc nào?"
"Xảy ra đã được vài khắc. Tiết thái y đã đi đến đó".
"Biết rồi, thay bản cung chú ý động tĩnh của các cung". Diệp Linh Sương thu hồi tất cả biểu cảm, phân phó nói.
Sau khi An Đức Tử lui ra, Diệp Linh Sương vẫn ngồi yên trên giường. A, thật là trùng hợp, sau khi có người chết ở trong ao sen thì bị bệnh nặng.
Thái Hậu, ngươi cũng có lúc sợ hãi?