Lúc Đại Yến Đế đi tới Phúc Thọ cung, Tiết Thái y đã bắt mạch xong và
đang viết đơn thuốc. Thấy Hoàng Thượng hỏi bệnh tình của Thái hậu thì
ông chỉ nói là do bị khó tiêu, nên nghỉ ngơi thật nhiều, điều trị tốt
thì sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng nếu để lâu tích tụ càng nhiều sẽ
chữa không hết, về sau hậu quả không thể chịu nổi.
Đứng ở bên giường, Đại Yến Đế chỉ nhàn nhạt nhìn nữ nhân trên đó.
Nữ nhân trên giường tuy được chăm sóc rất tốt nhưng tóc mai cũng đã bắt
đầu xuất hiện vài sợi tóc bạc. Lúc này trên mặt bà hiện rõ sự mệt mỏi,
mất đi hoàn toàn dáng vẻ hung hăng vênh váo thường ngày.
"Thái
hậu, người cũng đã nghe Tiết Thái y nói rồi đó, bình thường đừng nên lo
nghĩ nhiều, cũng đừng quan tâm những truyện phiền lòng nữa. Trẫm lo lắng thì không nói làm gì, nhưng thân thể người mệt mỏi không chịu được cũng không hay."
Trong lời nói mang theo thái độ lạnh lùng, Thái hậu bất đắc dĩ thở dài. Đến lúc tuổi già cũng không để cho bà sống yên ổn sao?
"Thôi đi đi, ai gia mệt mỏi, Hoàng đế cũng không cần ở cùng ai gia, có Lạc
Mai chăm sóc ta là tốt rồi." Thái hậu nhìn hắn, hai mắt bị mệt mỏi bao
trùm có chút không mở ra được. Lúc này hắn đứng trước mặt bà đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt nhìn không thấy rõ lắm, nhưng thân thể lại
đứng thẳng làm cho bà giật mình nhớ tới Tiên hoàng.
Thân hình của Tiên hoàng rất giống hắn, chỉ là Đại Yến Đế tuấn mỹ hơn một chút, lớn
lên có vài phần giống với Liên phi đã qua đời. Nghĩ đến Liên phi, Thái
hậu chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Đại Yến Đế lẳng lặng nhìn bà một lúc rồi mới xoay người
đi. Đi đến cửa điện lại nhịn không được quay đầu nhìn Lạc Mai đang đứng ở một bên, thuận miệng dặn dò một câu: "Hầu hạ Thái hậu uống thuốc, Còn
có..." Dừng một chút mới nói: "Nếu như có phi tần Hậu cung đến thăm Thái hậu thì đều cản lại, nói là ý chỉ của trẫm. Không được để cho bà vất vả quá mức."
"Nô tỳ hiểu." Trong lòng Lạc Mai kinh ngạc, hết sức
cung kính đáp ứng. Lúc trả lời Đại Yến Đế đã bước vài bước ra khỏi Phúc
Thọ cung rồi.
Lạc Mai đến gần giường nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng đắp
chăn mềm lên người Thái hậu, suy nghĩ hồi lâu nhịn không được lắm mồm
nói: "Thái hậu, nô tỳ thấy trong lòng Hoàng Thượng vẫn là không yên lòng về người, nếu không cũng sẽ không nói ra mấy lời vừa rồi."
"...Ai gia nuôi hắn gần hai mươi năm, cuối cùng đổi lấy cũng chỉ được như vậy
thôi...Trong lòng hắn hận ta, làm sao mà ai gia không biết chứ?" Thái
hậu thở dài nói, trong mắt có vẻ tang thương làm cho Lạc Mai nhịn không
được vì nữ nhân có thân phận cao quý nhất trên đời này mà đau lòng. Có
lẽ hôm nay bà là Thái hậu được vạn người kính ngưỡng, nhưng ngoài thân
phận Thái hậu này thì bà còn có cái gì chứ? Nếu như viết để lại cách bảo dưỡng lúc tuổi già thì sao nhỉ?
Theo như lời Đại Yến Đế phân
phó, những phi tần đến thăm Thái hậu đều bị Lạc Mai cản không cho vào,
kể cả Kỳ Quý phi và Ngạn phi cũng như thế. Thái hậu bị bệnh chính là bốn năm ngày, đến mùng tám tháng sáu, bệnh tình đột nhiên trở nên nghiêm
trọng, nhức đầu đến mức cảm thấy như nứt ra. Còn Tiết Thái y của Y cục
bị gọi tới nhiều lần.
Một ngày kia, Đại Yến Đế chỉ đi thăm một lần liền không tới nữa, chỉ phân phó người làm chăm sóc cẩn thận.
"Hoàng Thượng, sao người lại đến đây? Không cần xử lý chính sự sao? Ở bên kia
Thái hậu..." Diệp Linh Sương không nghĩ tới Đại Yến Đế lại đến cung của
mình. Vốn là đang ôm tiểu Thiên Thụy nhỏ nhẹ dịu dàng trêu chọc. Thiên
Thụy trong lòng cũng nhìn nàng cười cười khanh khách. Thấy Đại Yến Đế
đến, Diệp Linh Sương liền thu hồi vẻ mặt vui vẻ, chuẩn bị đem tiểu Thiên Thụy giao cho nhũ mẫu
"Sương Nhi, cho trẫm ôm con trai của mình một cái." Đại Yến Đế nửa đường nhận lấy đứa trẻ mới sinh trong tay
nàng. Nhũ mẫu thấy thế liền thức thời lui ra ngoài chờ phân phó.
Đại Yến Đế cúi đầu nghiêm túc đánh giá đứa bé trong ngực. Gương mặt nghiêm
túc lúc trước liền trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng chầm chậm lộ ra một
nụ cười. Ha ha cười hai tiếng, nhịn không được đưa tay chọc chọc khuôn
mặt nhỏ nhắn tròn trịa, núm đồng tiền trên mặt liền bị ngón tay của hắn
đâm vào tạo thành hai cái ổ. Vì bị nhột mà hai bàn tay mập mạp nhỏ bé
quơ quơ. Đại Yến Đế hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ kia liền vỗ vào mặt mình,
nhẹ nhàng, ôn nhu, không có chút lực đạo nào, cơ hồ ở đáy lòng đã mềm
nhũn.
"Về sau ở trước mặt trẫm không cần đè nén tâm tình của
mình, buồn cười liền cười, mất hứng cũng có thể biểu lộ ra, trẫm cũng sẽ không trách ngươi." Hắn không ngẩng đầu nhìn nàng. Diệp Linh Sương có
thể tưởng tượng được giờ phút này gương mặt đang cúi xuống kia nhất định là có vẻ nhu hòa, mang vài phần sủng ái.
"Thái hậu vốn không quá mức có quan hệ với các ngươi thì cần gì phải giống với người khác làm
ra dáng vẻ lo lắng quan tâm, ngay cả cười cũng muốn nhịn xuống." Hắn lại nói.
"Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương kêu nhẹ một tiếng, đi lại
gần hắn, nghiêng đầu gối lên bả vai của hắn, thanh âm trầm nhẹ, mang
theo giọng nói dịu dàng an ủi, "Vừa rồi thiếp cười là vì nhìn Thiên
Thụy, trong lòng thập phần hạnh phúc. Thiếp trông thấy Hoàng Thượng
không cười, nguyên nhân cũng không phải bởi vì bệnh tình của Thái hậu.
Mà là thiếp thấy Hoàng Thượng thực sự là không thể cười nổi. Tâm tình
của Hoàng Thượng không tốt, thì thiếp sao có thể vui vẻ. Hoàng Thượng
từng nói với thiếp, lần đầu tiên gặp thiếp đó cũng là... ngày giỗ của
Liên phi." Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hắn khẽ buông lỏng nâng đầu lên, hai tay nàng bưng lấy hai gò má của hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn nói:
"Hoàng Thượng có thể đáp ứng, về sau không cần nhớ ngày đó là ngày giỗ
của Liên phi mà nhớ rằng ngày đó là lần đâu tiên gặp thiếp được không?
Nói như vậy, tâm tình của Hoàng Thượng có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều..."
Thấy hắn trầm mặc không nói, hai tay liền vuốt ve hai má hắn, "Được hay không?" Nàng hỏi lại lần nữa, có thêm vài phần làm nũng.
Đại Yến Đế đột nhiên cười một tiếng, vốn định bỏ tay đang ôm eo nàng ra,
nhưng rồi lại sợ mình không cẩn thận đánh rơi tiểu gia hỏa trong ngực
xuống đất. Nên đành phải đem hắn an trí ở bên bên, Mặc cho hắn mở to hai mắt có con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm bọn họ.
"Sương Nhi,
trẫm thật sự không biết nói ngươi ngốc có đúng không nữa?" Hắn thở dài,
kéo nàng vào trong vòng ngực, "Trẫm quả thực có chút bực bội, lại không
đến mức không vui, mẫu phi đã mất nhiều năm như vậy, nhưng bởi vì trong
mắt phụ hoàng là tội nhân, về sau cũng ít người biết đến bà. Cho dù là
ngày giỗ thì cũng có ai dám vì bà mà đốt giấy tiền vàng bạc. Trẫm chỉ là hận chính mình không có cách nào để minh oan lấy lại trong sạch cho bà. Nhắc tới mới cảm thấy thật kỳ quái, mẫu phi ở với trẫm chỉ có bảy năm,
Thái hậu đưa trẫm đi nuôi dưỡng gần hai mươi năm. Có thể trong lòng trẫm mẫu phi rất tốt. Trong khoảng thời gian đó, trẫm chỉ dám len lén đi
Thúy Hà điện thăm mẫu phi, vốn tưởng rằng Thái hậu căn bản không biết,
về sau mới phát hiện là mỗi lần mình lén trốn đi bà đều biết hết. Lúc
đầu bà bỏ mặc trẫm không quan tâm, về sau rốt cuộc không nhịn được liền
phát hỏa với trẫm, không cho trẫm đi Thúy Hà điện thăm mẫu phi nữa.
Trước kia có lẽ là trẫm sợ hãi nàng, tôn kính nàng. Kể từ hai năm trước
khi trẫm đăng cơ đột nhiên tra ra được bà có liên quan đến chuyện của
mẫu phi. Trẫm cũng không có cách nào có thể tôn kính bà như ngày trước
nữa, ngược lại ngày càng oán hận. Trẫm biết rõ Thái hậu không sinh được
con, thu nhận nuôi dưỡng trẫm cũng chỉ vì muốn giúp trẫm đoạt được ngôi
vị hoàng đế, để chính mình ngôi lên được vị trí như ngày hôm nay. Trẫm
cũng mang theo thù hận giấu kĩ ở trong lòng, mượn thế lực của Thái hậu
leo lên ngôi vị
Hoàng đế. Ở trong triều Thái hậu vốn có thế lực ảnh
hưởng nhất định. Cũng bởi vì bà cùng Hoa Tướng quân... có giao tình. Nên giúp trẫm lên được ngôi vị Hoàng đế không phải chuyện gì quá khó. Trẫm
vốn muốn làm Hoàng Thượng cao cao tại thượng sau sẽ để mẫu phi an dưỡng
tuổi già, không ngờ... Vào đúng ngày đăng cơ của trẫm mẫu phi liền tự tử chết! Ngươi nói xem, thật là buồn cười! Trẫm kính Thái hậu, nhưng lại
càng hận Thái hậu!"
Đại Yến Đế giống như đang thổ lộ hết những
buồn phiền trong lòng ra, càng giống như đang phun ra hận ý, đắm chìm
vào thế giới của mình. Cũng không hề phát hiện ra lúc mình nhắc đến ba
chữ Hoa Tường quân thân thể Diệp Linh Sương rõ ràng chấn động.Diệp Linh
Sương cũng không nói gì, chỉ là đầu ngón tay mơn trớn từng cái phía sau
lưng hắn, giống như coi hắn như một hài tử đang bi thương. Nàng thực
không hiểu sao Đại Yến Đế luôn luôn lạnh lùng thâm trầm lại nói ra lời
yêu hận đan xen. Chỉ là nỗi thống khổ của hắn có người để hắn thổ lộ hết ra, thì nàng đây...
Hoàng Thượng, Hoa Lê Nguyệt có lẽ không
trách người tổn hại tính mạng của nàng, nàng chỉ hận người bởi vì
người...đả thương người nhà của nàng. Người muốn thiên hạ cùng Hoa gia
có mối liên quan gì đây, bọn họ rốt cuộc làm phiền người chuyện gì?
"Oa - -" Tiểu Thiên Thụy bị bỏ mặc một góc giật giật thân thể, tựa hồ không thoải mái ở đâu đó, lớn tiếng kêu khóc, rất không khách khí chia cắt
hai người đang ôm nhau.
Diệp Linh Sương vội vàng thoát ra khỏi từ trong ngực Đại Yến Đế, ôm lấy hắn nói nhẹ mấy lời dụ dỗ.
Đại Yến Đế lần đầu nghe tiếng khóc dọa người này không biết phải làm sao,
liền theo sát Diệp Linh Sương nói vài lời dỗ ngọt. Tiểu oa nhi kia khóc
lên tiếng to như trời đổ mưa, làm thế nào cũng không ngăn được.
"Lại khóc! Ngươi lại khóc thử xem? Có tin là trẫm cho cặp mông bé nhỏ của
ngươi nở hoa không?" Đại Yến Đế bị tiếng khóc làm cho phát hỏa
Diệp Linh Sương ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn một cái, "Hoàng Thượng, người
đang làm cái gì vậy? Thiếp biết ngài không biết dỗ hài tử, ngài hãy
ngoan ngoãn ở một bên im lặng đi."
Đại Yến Đế vốn muốn tranh cãi
đôi câu, nhưng một câu còn chưa nói đã thấy tiểu gia hỏa trong lòng Hinh phi dừng lại không khóc nữa, không khỏi cười lớn một tiếng, tâm tình
sảng khoái cực điểm, "Sương Nhi, nhìn thấy chưa, trẫm vừa nói xong hoàng nhi kiền không khóc nữa, ha ha... Không hổ là hoàng nhi của trẫm, nghe
lời phụ hoàng như vậy, tốt, rất tốt, ha ha..."
Diệp Linh Sương buồn bực nhìn chằm chằm tiểu tử trong lòng, lập tức không nói gì.
Phúc Thọ cung.
Theo như Thái hậu đã nói, Lạc Mai chỉ để lại một cái đèn ở Phúc Thọ cung,
nàng đứng trước giường đợi Thái hậu chìm vào giấc ngủ rồi mới dám rời
đi.
"Không được đến đây! Không được đến đây! A..." Từ đó đến nay
bà chưa bao giờ gặp ác mộng, mà buổi tối hôm nay Thái hậu từ trong cơn
bóng đè bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh. Lạc Mai nghe thấy tiếng liền
chạy vào, thấy sắc mặt Thái hậu lộ ra vẻ hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, trong lòng quýnh lên, muốn đi gọi Thái y nhưng lại bị Thái hậu ngăn lại.
"Không sao, không cần đi. Ai gia muốn niệm kinh Phật, Lạc Mai thắp đèn lên cho ai gia." Thái hậu từ trên giường vén màn ngồi dậy, Lạc Mai vội vàng lấy áo ngoài mặc thêm vào cho bà rồi mới đi thắp thêm một chiếc đèn, trong
điện lập tức sáng lên rất nhiều.
Tay Thái hậu cầm một chuỗi Phật
châu, mở ra một quyển kinh thư trên bàn, miệng nhanh chóng niệm Phật,
thật lâu mà trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.
Những ngày gần đây trong cung lại nổi lên mấy lời đồn đãi nhảm nhí. Vài cung
nữ tụ lại xì xào bàn tán. Có cung nữ nói: nghe nói Mạnh Sung nghi đột
nhiên phát điên, vừa thấy có người đến gần liền bị dọa cho mặt trắng
bệch, nghiêm nghị quát, "Không được đến đây, không được đến đây, không
phải là bản cung muốn hại ngươi!"
Còn có cung nữ thêm dầu thêm mỡ nói: Mạnh Sung nghi trước kia khi còn là Hiền phi âm thầm hại qua không ít người, lúc này sợ là có âm hồn báo oán đến đòi mạng.
Một ma ma đi ngang qua liền quát to làm mọi người liền giải tán.
"Hoàng đế, gần đây trong nội cung có lời đồn đãi ngươi chắc cũng đã nghe thấy. Ai gia là người lễ Phật, ít nhiều cũng tin tưởng quỷ thần, trong cung
cung âm khí nặng, ai gia cảm thấy nên tìm một đại sư lập đàn làm phép
xua đuổi một chút âm khí trong cung." Thái hậu đã nghĩ mẫy ngày nay,
thân thể khôi phục hơn phân nửa, trên mặt cũng có hồng hào hơn trước.
Nghe lời nói này, trong lòng Đại Yến Đế cười lạnh một tiếng, "Thái hậu là
cảm thấy mặc dù trẫm là chân long thiên tử, trên người có chính khí cũng không xua đuổi được tà khí trong cung sao?"
"Hoàng đế quá lo
lắng rồi, chỗ ở của Hoàng đế thì làm sao âm quỷ dám xuát hiện. Nhưng hậu cung to lớn, Hoàng đế ngươi cũng không thể kiểm soát khắp nơi. Ai gia
cảm thấy Hoàng đế trăm công nghìn việc, nào dám làm cho Hoàng đế ngươi
phân tâm về những chuyện nhỏ nhặt này. Không bằng để ai gia cho mời mấy
vị đại sư ở Tường Vân tự tiến cung tụng kinh mấy ngày được không?"
"Chẳng lẽ Thái hậu không biết người Phật môn thích nhất là thanh tịnh, làm sao có thể nguyện ý vào cung nơi phồn hoa này. Nếu Thái hậu thực sự cảm
thấy hậu cung âm khí nặng, trẫm sẽ đi tìm mấy đạo nhân trừ quỷ tiến cung làm phép." Đại Yến Đế không nhanh không chậm nói.
Thái hậu không biết hắn lại nhanh như vậy đáp ứng nên có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Hoàng đế muốn đi đâu tìm người?"
Đại Yến Đế đột nhiên nhếch môi cười, trong lúc vui vẻ hàm chứa vài phần
trào phúng, "Thái hậu có điều không biết, triều thần của trẫm có một
người học thức uyên bác, tinh thông các loại ngũ hành bát quái cùng các
phép thuật hiếm thấy, người này tự nhiên cũng hiểu biết một ít đạo môn.
Nếu Thái hậu đã vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, trẫm không dám chậm
trễ."
Sắc mặt Thái hậu trắng nhợt, nghe thấy trong lời nói của hắn rõ ràng là đang mỉa mai mà...