Dạ Vũ đi vào nhà vệ sinh, bắt gặp bộ dạng thảm bại của mình trong gương, lí nhí giễu: Thật mất mặt.
Cô chỉnh lại mái tóc rối, lau giặt sạch vết bẩn ố màu trên người, uất ức đầy mình mắng:
" Tiết Đông Phong, anh là tên bạo ngược, hoang đường.
Anh định cô lập tôi đến chết trong Tử Đằng sao? Đồ độc ác."
Cùng lúc này, anh trở về phòng làm việc, từ hành lang Tiết Đông Phong vô tình nhìn thấy Ngụy Thư Kỳ có hành vi mờ ám.
Trong phòng vắng lặng, hầu hết các nhân viên vẫn chưa quay lại, nhân lúc thưa người cô ta để mắt vào bàn làm việc của Dạ Vũ, lén lút tìm thứ gì đó trong túi xách, nhìn kỹ anh mới phát hiện thứ mà cô ta trộm đi là lọ thuốc chữa bệnh dạ dày.
Anh không định ngăn cản, cũng chẳng mấy quan tâm đ ến những trò vặt vãnh này, cứ vậy mà đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vờ như chưa hề trông thấy gì.
Như mọi ngày, khi tất cả đồng nghiệp đều đã tan làm thì Dạ Vũ vẫn phải vùi đầu vào đống công việc chất cao không đếm xuể, dãy số dài hiển thị trên màn hình máy tính khiến cô nhìn đến hoa cả mắt.
" Chín giờ hơn rồi."
Dạ Vũ vươn vai đổ người ra sau, mệt mỏi nhìn lại đồng hồ, rồi xoa xoa chiếc bụng rỗng không của mình.
" Hình như cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn gì, nhưng công việc chỉ chút nữa là hoàn thành rồi, cũng không thể đợi đến sáng mai."
Một mình tăng ca cho đến nửa khuya thế này cũng chẳng còn là chuyện bất ngờ gì với cô, cầm điện thoại lên tìm đặt thức ăn nhanh trước đã, cứu rỗi cái bụng đói meo mốc của mình.
Sau khi dùng bữa với khách hàng quan trọng, Đông Phong tự mình lái xe về nhà, nhưng hình ảnh và suy nghĩ những việc liên quan đến Dạ Vũ luôn quẩn quanh, quấy nhiễu sự an tĩnh anh cần.
Tiết Đông Phong phát cáu: Tại sao cứ luôn nghĩ đến cô ta chứ, mình bị điên rồi.
Cô đang làm gì? Đã về nhà hay vẫn cố chấp ngồi lì ở công ty?
Anh không ngăn được nỗi bận tâm trong lòng mình, tức tốc quay đầu xe về lại Tử Đằng.
Ít phút sau chiếc MayBach màu đen sang trọng dừng lại trước cổng công ty, khi anh đến đã bắt gặp nhân viên giao hàng đang lúng túng nhìn vào hướng cửa.
Thấy Tiết Đông Phong, cậu nhân viên giao hàng nhanh chóng tiến gần:
" Anh gì ơi, thật ngại quá, cho hỏi anh làm việc ở đây sao?"
" Có chuyện gì không?"
" Thật xin lỗi, chúng tôi có nhận được một đơn đặt thức ăn nhanh giao đến địa chỉ này, nhưng bên trong đã khóa cửa và tắt hết đèn, lại không thể liên lạc được nên tôi đợi mãi cũng chẳng thấy ai ra nhận đồ."
Nói như vậy thì Dạ Vũ vẫn còn ở lại công ty, anh bực dọc mắng thầm: Đàn bà ngu ngốc này, bảo cô đi chết cô cũng ngoan ngoãn chết hay sao?
Anh quay sang cậu nhân viên giao hàng:
" Đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu mang vào."
" Vậy cảm ơn anh nhé."
Nhận xong thức ăn nhanh, anh một mạch tiến lên tầng mười hai: Nếu cô ta nhìn thấy mình xuất hiện ngay lúc này sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Cảm kích chăng?
Điện thoại Dạ Vũ reo lên, tầm nhìn bận rộn với bảng số liệu dày, cô sờ s0ạng khắp nơi tìm di động:
" Alo."
" Bà chị à, đang làm gì đấy?"
Lúc này, Tiết Đông Phong đã đi gần đến cửa phòng, nghe thấy âm giọng thanh thanh của cô đang trò chuyện với ai đó qua điện thoại.
" Kinh Vũ, tôi đang ở công ty."
Bỗng anh khựng lại, vô thức trở thành tên nghe trộm.
" Vẫn còn làm việc sao? Đã muộn như vậy rồi."
Cô vui vẻ đáp lời:
" Là nhân viên mới, thời gian đầu cần một chút khổ lao."
" Ông chủ của chị cũng thật tàn ác nhỉ, bóc lột sức lao động kinh đấy."
Dạ Vũ chỉ mỉm cười không đáp, nhưng ngầm đồng ý với anh ta: Đúng, tên Tiết Đông Phong bức người ấy có gì mà anh ta không dám làm.
" Khi nào thì chị xong việc?"
" Cũng sắp xong rồi, nhanh thôi."
" Vậy có muốn ăn tối với tôi không?"
Cô ngạc nhiên hỏi lại, đầu bút dừng trên góc giấy:
" Cậu đã xuất viện rồi sao? Chân của cậu vẫn chưa đi lại bình thường được cơ mà?"
Kinh Vũ dùng ngữ giọng nửa thật nửa đùa trả lời:
" Tôi không chịu nổi mùi bệnh viện, nên đã tự ý chuyển về nhà.
Lát nữa chị tan làm nói tôi cho người đến đón nhé."
" Thế cũng được, cậu thích ăn gì, chút nữa đến tôi sẽ mua ít đồ nấu một bữa thịnh soạn."
" Không cần đâu, nguyên liệu ở nhà tôi đều có sẵn cả rồi."
" Được, lát nữa gặp nhé."
" Được, lát nữa gặp."
Tiếng lách cách trên bàn phím cơ lại chiếm ngự khắp căn phòng, Tiết Đông Phong cười nhạt, có lẽ sự lo lắng của anh đã bằng thừa.
Anh quay lưng, vứt chỗ thức ăn vào thùng rác, âm thầm sải chân trên hành lang dài khuất dần trong đêm đen.
Một giờ sau, dạ dày đột ngột truyền tới cơn đau dữ đội.
Dạ Vũ quằn mình ôm bụng, cô kiểm tra lại điện thoại di động, hoàn toàn không nhận được cuộc liên lạc nào từ nơi đặt thức ăn nhanh.
Trong chật vật, cô vớ vội túi xách lục tìm thuốc chữa dạ dày, nhưng hiển nhiên là không nhìn thấy: Có lẽ mình đã quên mang theo thuốc, sao có thể quên thứ quan trọng như vậy chứ.
Cô không có thời gian để tự